Chương 201: Hôn
Hai người không ai để ý phía sau còn có một cọc trúc, gót chân của Phó Bạch vướng vào lảo đảo bước dài về sau nhưng vẫn không kiểm soát được mà ngã ngửa, anh phản ứng lại lập tức buông tay Lý Thanh Lê ra, thế nhưng vẫn đã muộn rồi, Lý Thanh Lê xuất phát từ quán tính đổ người về trước, Phó Bạch ở ngay đằng trước lại chặn cô giẫm chân ổn định thân hình, nên chỉ có thể nhắm mắt mặc mình ngã xuống.
Trong nháy mắt cô đập lên người Phó Bạch, bên tai nghe thấy một tiếng rên nhẹ của đối phương rất rõ ràng.
Cô cũng không đau lòng, xác nhận mình không va đập gì, hai tay chống lên người Phó Bạch định đứng dậy, ai ngờ lại bị trực tiếp bị chụp lấy vai.
“Anh làm gì? Buông ra cho em!” Trong mắt Lý Thanh Lê bùng lên lửa giận.
Cô không đứng dậy được, chỉ có thể dùng hai tay chống lên đất cố hết sức kéo dài khoảng cách với Phó Bạch, nhưng cũng không thể tránh được đối mặt với anh, tầm nhìn giao nhau, cô có thể nhìn thấy rõ sắc mặt hơi tái nhợt của anh, đôi môi mất màu máu và hai con mắt cực có tính xâm chiếm.
Anh không đáp thẳng vào vấn đề: “Em nói giữa chúng ta chỉ có thể có một loại quan hệ? Còn hiệu quả không?”
Lý Thanh Lê bị đánh cho trở tay không kịp, quên mất cả giãy dụa, lắp bắp hỏi: “Gì… gì cơ?”
Phó Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, yên tĩnh một lúc, môi lúc khép lúc mở: “Lý Thanh Lê, anh thích em, em có thích anh không?”
Lý Thanh Lê trợn tròn mắt, hai bàn tay chống quá lâu trở nên hơi cứng ngắc, nhất thời không để ý lại trực tiếp ngã lên người Phó Bạch, lần này cô nghe thấy rõ những tiếng tim đập nặng nề trong lồng ngực anh.
Đợi cô phản ứng lại, Phó Bạch đã đỡ cô ngồi dậy, cô vừa nâng mắt đã thấy một đôi mắt phượng xinh đẹp đã rút đi vẻ lạnh lùng giống như ao nước xuân của anh, nhưng trong đầu cô từ đầu đến cuối chỉ quanh quẩn ở đôi mắt cường thế giàu tính tấn công vừa rồi đó.
Đôi mắt đó như thể viết bốn chữ: Khí thế bắt buộc.
Đầu óc Lý Thanh Lê loạn cào cào, hơi thở cũng hơi loạn: “Không phải anh… sao lại…”
Phó Bạch trực tiếp nắm hai tay cô, hơi dừng một lúc rồi hỏi: “Lê Tử, chuyện của cha mẹ anh, em đã biết rồi đúng không?”
Lý Thanh Lê không giãy ra mà dứt khoát từ bỏ vùng vẫy, liếc mắt nhìn anh với vẻ bực bội: “Ừm…”
Không ngờ Phó Bạch lại khẽ cười một tiếng: “Nếu những chuyện này em còn không để ý, vậy hình như anh cũng không có lý do gì để từ bỏ người mình thích, em cảm thấy sao?”
Trong thời gian ngắn ngủi nghe Phó Bạch nói hai tiếng thích, cho dù Lý Thanh Lê tự cho rằng mình không phải người dễ xấu hổ nhưng mặt vẫn hơi đỏ lên.
Nhưng cảm xúc xấu hổ cũng không thể ảnh hưởng đến quyết tâm sau thu tính sổ của Lý Thanh Lê, cô hừ lạnh một tiếng: “Em thấy sao á? Em thấy người không có can đảm không xứng có được tình cảm! Trước đó anh giả ngốc với em, từ chối em, còn đẩy em cho người khác, bây giờ nghĩ thông rồi lại thay đổi quyết định thì em phải phối hợp với anh sao? Em chính là thứ anh hô thì đến anh đuổi thì đi sao? Hửm?”
Phó Bạch thu lại ý cười: “Cũng không phải như vậy, anh chỉ nghĩ nếu như em ở bên anh, sau này không được trải qua cuộc sống thoải mái, ngay cả con cũng sẽ bị liên lụy, thậm chí còn ảnh hưởng đến người thân của em… thật ra, anh cũng không để ý đến những chuyện này, điều anh quan tâm là anh không muốn em hận anh kìa.”
Trong lòng Lý Thanh Lê run rẩy, cô cảm giác được rõ ràng mỗi một câu Phó Bạch nói đều là sự thật, nhưng điều này cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng cô.
Cô lạnh mặt, đáp một cách cứng rắn: “Nếu anh đã nghĩ như vậy tại sao bây giờ lại hối hận? Anh cứ một mình cô độc đến già đi, dù sao em cũng không cùng..”
Cô còn chưa nói xong thì Phó Bạch đã trực tiếp ôm vai cô, trong nháy mắt cơ thể hai người dán lại với nhau, môi anh cũng dán lên.
Hai tay Lý Thanh Lê lập tức siết chặt, cơ thể căng cứng giống như một cây trúc thẳng tắp, máu trong người cô như thể dồn hết lên mặt, cô cảm giác được hơi thở nóng hổi của Phó Bạch và đôi môi mặc sức làm bậy đó của anh.
Anh cũng không làm gì cả, chỉ là chạm vào, ma sát, qua lại, nghiền áp… đơn giản giữa cánh môi, nhưng cánh tay đang ôm mình lại càng thêm chặt, lực ở giữa môi anh như thể chỉ hận không thể nuốt mình vào… hô hấp của cô một nặng nề hơn, nhiệt độ trên mặt cao chót vót không giảm, tim đập đã hoàn toàn mất khống chế…