Chương 202: Lý Thanh Lê, cả đời này em chỉ có thể thuộc về một mình anh
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Phó Bạch cũng hôn đủ rồi, anh ôm eo cô, dựa cằm lên vai cô, hơi thở nặng nề lọt vào trong tai cô từng tiếng một, giọng nói vừa khàn vừa dịu dàng.
“Không muốn em cười với người đàn ông khác, anh không muốn em nhìn người đàn ông khác, không muốn em thân thiết với người đàn ông khác, cũng không muốn em gả cho người khác… Lý Thanh Lê, anh muốn buông tha em nhưng bây giờ anh không làm được."
"Lý Thanh Lê, cả đời này em chỉ có thể thuộc về một mình anh…”
Cả người Lý Thanh Lê vô lực, chỉ có thể dựa lên vai Phó Bạch như không có xương cốt, hai tay không biết từ khi nào đã đặt lên lưng anh.
“Anh như vậy… bị người ta nhìn thấy sẽ coi thành tội lưu manh bắt đi đó…”
Phó Bạch lại cười: “Không phải em nói giữa chúng ta chỉ có thể có một loại quan hệ thôi sao, anh coi như em đồng ý rồi.”
Cô dựa một lúc trên vai Phó Bạch, đột nhiên ôm chặt anh, bên môi hiện ra một nụ cười.
Mặc kệ anh đi! Dù sao bây giờ người đàn ông tuấn tú như vậy đã là của cô rồi!
Hơn nữa trong tiểu thuyết nói sau này anh sống cũng không thảm.
Lý Thanh Lê một đường mím môi, mang theo một đôi lúm đồng tiền nhỏ về nhà, vừa định vào nhà bếp xem cơm tối đã chuẩn bị xong chưa thì bà Điêu đã chạy bước nhỏ tới kéo cô về phòng đông.
“Tiểu Lục, Tiểu Đỗ viết thư cho con đúng không? Trong thư viết gì thế?” Bà Điêu đóng cửa, nôn nóng hỏi.
Lý Thanh Lê khoanh tay hừ lạnh: “Mẹ, có phải mẹ chưa viết thư cho cậu cả con đúng không? Con đã nói không muốn xem mắt nữa rồi cơ mà, ý của con còn chưa rõ ràng hay sao?”
Bà Điêu không cho là đúng, đáp: “Trai chưa vợ gái chưa chồng, dù sao thuận mắt thì các con ở chung, không thuận mắt thì thôi còn viết thư làm gì, có gì hay mà viết? Ôi…”
Bà Điêu đột nhiên nắm cánh tay Lý Thanh Lê, sáp lại nhìn, ánh mắt bất chợt trở nên sắc bén: “Môi con làm sao thế? Sao đỏ như vậy?”
Lý Thanh Lê theo bản năng sờ môi mình rồi lại nhanh chóng buông tay xuống, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng: “Môi con nhợt như giấy ấy nên nhặt ớt khô nhà thím Kim Chi phơi cắn hai miếng, không được sao ạ?”
Đây là chuyện Lý Thanh Lê có thể làm ra nên bà Điêu cũng không rối rắm nữa.
“Rốt cuộc Tiểu Đỗ có chỗ nào không tốt? Một chàng trai đốt đèn lồng cũng khó tìm được, con không kết với cậu ta sau này sẽ hối hận thôi! Muối mà mẹ ăn còn nhiều hơn gạo mà con ăn, nghe mẹ nói không sai đâu con!” Bà Điêu kéo Lý Thanh Lê ngồi xuống, khuyên bảo hết nước hết cái.
“Con…” Lý Thanh Lê há miệng muốn nói mình đã có người mình thích, nhưng lại nghĩ đến mình đã đồng ý với Phó Bạch, anh kêu cô cho anh thời gian hai tháng, đợi chuyện của cha mẹ anh sáng tỏ, đến khi đó cho dù là tốt hay xấu anh vẫn sẽ đích thân tới cửa tự nói với cha mẹ cô.
Hơn nữa cô vốn cũng chưa định nói với cha mẹ ngay bây giờ mà vẫn nên từ từ sẽ tốt hơn, thật ra ngược lại cha cô còn đỡ, nhưng mẹ cô một lòng muốn đè lên đầu Châu Thư Đào nhà dì cả, nếu như Châu Thư Đào gả cho một công nhân xưởng máy móc nông nghiệp mà cô lại lấy một thanh niên trí thức có thành phần gia đình không tốt, vậy không phải mẹ cô sẽ tức chết hay sao?
Không chỉ như thế, cô còn có dự cảm mẹ cô chưa chắc đã đồng ý hôn sự của anh năm và Đường Nhã, tối nay chỉ sợ sẽ có bão tố, cô vẫn đừng nên chọc vào thùng thuốc nổ trong lòng mẹ cô lúc này.
Tổng kết lại, Lý Thanh Lê chỉ đành nói bậy: “Dù sao con cũng không bàn đối tượng, bằng không mẹ đánh chết con đi! Hơn nữa không chỉ bây giờ con không bàn mà sau này mẹ cũng đừng sắp xếp cho con xem mắt nữa, con nổi nóng rồi sẽ đắc tội với người ta, mẹ đừng trách con!”
“Ôi con bé này!” Bà Điêu tức giận đứng bật dậy.
Lý Thanh Lê dứt khoát lăn lộn trên giường: “Con không xem mắt, con không bàn đối tượng!” Mình đã có một đối tượng đẹp trai ngời ngời rồi!
“Mẹ, mẹ còn ép con nữa chính là ngại con chướng mắt, mẹ muốn gả con đi nhanh nhất có thể chứ gì? Oa… con rất buồn bực, mẹ không cần con nữa, con là đứa trẻ không ai cần! Con sống còn có ích gì nữa?”
Bà Điêu mang vẻ mặt tang thương, cái chiêu này quen thuộc cỡ nào chứ? Chính là trò năm đó bà ta đã từng dùng, phong thủy luân chuyển, năm nay đến lượt nhà mình rồi!
Nhưng bà ta biết Lý Thanh Lê giả khóc thì đã sao, bà ta vẫn sẽ đau lòng như cũ.