Chương 203: Ăn vụng ớt cay
“Được được được, kiếp trước mẹ nợ con! Mẹ không biết ý, tự mình viết thư nói với người ta đi, mẹ không quản nữa!” Bà Điêu nổi giận đùng đùng đâm cửa ra ngoài.
Lý Thanh Lê ngồi dậy từ trên giường, vừa buông tay xuống cửa lại bị mở ra, cô phản xạ có điều kiện ôm mặt tiếp tục giả khóc: “Mẹ, mẹ ghét con rồi…”
“Được rồi, mẹ đã đi rồi.” Lý Thành Dương nhấc cái ghế quay một vòng, ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê buông tay, hắng giọng: “Anh năm hả, có chuyện gì sao?”
Tầm nhìn của Lý Thành Dương cũng rơi lên môi cô, chỉ vào đó: “Môi em sao thế?”
“Ăn vụng ớt cay đó, được chưa? Có rắm mau phóng!” Lý Thanh Lê như bị người giẫm phải đuôi.
Lý Thành Dương mang vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn nhíu mày hỏi: “Chuyện Tiểu Nhã có vị hôn phu, em biết được bao nhiêu?”
Lý Thanh Lê như thể nghe phải chuyện cười gì đó: “Anh năm, không phải anh hoàn toàn không tin lời em nói sao, bây giờ lại chạy tới hỏi em làm gì?”
Lý Thành Dương mang bộ dáng nghiêm túc: “Bây giờ anh vẫn không tin, nhưng nếu như lời em nói ăn khớp với sự thật mà Tiểu Nhã đã nói, vậy anh miễn cưỡng bằng lòng tin, vì Tiểu Nhã chưa bao giờ nhắc tới chuyện trong nhà với bất cứ ai.”
Ra khỏi khu ký túc xá thanh niên trí thức, anh ta và Đường Nhã đã cãi nhau trận đầu tiên, anh ta hỏi chuyện vị hôn phu của cô ta nhưng Đường Nhã lại ngậm chặt miệng không nói, hơn nữa còn nói cô ta chưa bao giờ từng nhắc tới gia đình mình với bất kỳ ai, bây giờ không muốn nói, sau này cũng không muốn nói, nếu như anh ta không muốn tin tưởng cô ta vậy bọn họ dứt khoát chia tay, lúc này anh ta mới tìm tới chỗ Lý Thanh Lê.
Theo quan điểm của anh ta, anh ta và Đường Nhã bàn đối tượng chính là đi về hướng kết hôn, giữa vợ chồng có thể có bí mật nhưng chuyện liên quan đến gia đình cô ta, mấy thứ này đều là chuyện sau này nhất định phải đối diện, còn có gì phải giấu diếm nữa? Hơn nữa anh ta không thích loại cảm giác này, rõ ràng cô ta đang ở ngay trước mắt nhưng cảm giác lại xa cách như vậy, vì cô ta luôn từ chối lại gần mình, không bằng lòng nói cho mình gì hết khiến anh ta cảm thấy cô ta hoàn toàn không tin tưởng mình, cũng không muốn có tương lai gì với mình hết.
Loại cảm giác này khiến anh ta thất vọng, anh ta muốn hiểu Đường Nhã, muốn tiếp tục qua lại với cô ta, anh ta cũng không ngại vị hôn phu trong miệng Tô Nhân cho nên anh ta mới cầu sự trợ giúp của Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê thu hết vẻ mặt của Lý Thành Dương vào trong mắt, khoanh tay nói với vẻ cười như không cười: “Anh năm, anh lừa em chứ gì, với sự hiểu biết của em về Đường Nhã, cô ta không có khả năng nói ra, có điều, nếu như anh thật sự muốn biết chẳng qua cũng chỉ là chuyện vài câu nói thôi, nhưng cùng là con gái, em cảm thấy nếu anh thật sự làm như vậy ngược lại chính là đẩy cô ta càng xa hơn.”
Lý Thành Dương bán tín bán nghi: “Thật sao? Tại sao?”
Lý Thanh Lê buông tay xuống, cô thật sự không ngờ còn có lúc mình đi chỉ dẫn anh năm, phải biết rằng từ nhỏ anh năm đã thông minh và ưu tú hơn cô, nào đến lượt cô chỉ dạy anh ta?
“Nói một cách đơn giản thì tình hình gia đình Đường Nhã phức tạp, dẫn đến việc cô ta rất nhạy cảm, lòng đề phòng cũng rất nặng, trước đây khi anh theo đuổi cô ta có phải rất khó không?”
Thấy Lý Thành Dương gật đầu, cô nói tiếp: “Anh chưa có được sự cho phép của cô ta đã tự tiện điều tra tình hình gia đình của cô ta, điều này đối với cô ta mà nói là hành động vô cùng không tôn trọng cô ta, đương nhiên cô ta sẽ rất phản cảm và rất tức giận. Em cảm thấy anh năm cũng không cần vội lấy vợ về nhà như vậy, có câu nói này, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, anh cứ từ từ thôi, dùng thời gian và hành động của anh chứng minh nhân phẩm của anh, tình cảm và sự tôn trọng của anh dành cho cô ta.”
Lý Thành Dương nhìn mặt đất suy nghĩ rất lâu.
“Anh đại khái đã hiểu được rồi.” Lý Thành Dương đứng dậy khỏi ghế, đôi mày hơi giãn ra, cười bảo: “Nếu như anh năm em và Tiểu Nhã thành đôi, coi như anh nợ em một ơn huệ.”
Hai tay Lý Thanh Lê chống má tỳ lên đùi, cười khà khà: “Ơn huệ thì anh chắc chắn nợ rồi, nhưng trước mắt anh vẫn nên lo cho mình đi, mẹ biết rồi sẽ không đồng ý cho anh với Đường Nhã bên nhau đâu.”
Lý Thành Dương không cho là đúng: “Tiểu Nhã tốt như vậy, mẹ có gì mà không đồng ý.”
“Vậy cứ đợi xem đi.” Lý Thanh Lê cười cong mắt lại.
Lần này lại có trò hay để xem rồi.