Chương 204: Con đã nghe thấy chưa
Buổi tối trên bàn cơm nhà họ Lý, bà Điêu bắt được Lý Thành Dương đã mắng xối xả một trận.
“Lý Thành Dương, mẹ nói cho con biết, nếu con dám lấy nữ thanh niên trí thức đó, bà già này sẽ không nhận đứa một con trai như con!”
Lý Thành Dương trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê đang vùi đầu ăn cơm như nhìn thấy quỷ, sau đó nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, đại đội chúng ta người thích Tiểu Nhã không biết bao nhiêu, con vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy, sao cô ấy lại không được mẹ thích chứ?”
Bà Điêu tức đến run người: “Chỉ dựa vào cô ta là một trí thức mẹ đã không đồng ý rồi! Công xã chúng ta người lấy thanh niên trí thức, gả cho thanh niên trí thức còn không ít sao? Nhưng cuối cùng có mấy người sống tốt? Còn không phải người nào có cơ hội về thành phố cũng chạy đi không thèm ngoảnh đầu lại? Gia đình không cần, vợ chồng không cần, con cái cũng không cần! Đây là chuyện người làm sao? Nếu đã một lòng một dạ về thành phố, coi thường cái nơi nông thôn này vậy còn tìm đối tượng lập gia đình ở nông thôn làm gì? Hại cả đời người khác! Mẹ không đồng ý con với Đường Nhã còn không phải vì tốt cho con sao?”
Lý Thanh Lê cũng tìm thanh niên trí thức kết đối tượng đột nhiên trong lòng có hơi sầu muộn.
Ngay cả anh cả Lý tốt tính cũng hiếm khi mở miệng: “Thằng năm, lần này mẹ thật sự vì tốt cho em đấy, gốc rễ của thanh niên trí thức bọn họ không ở đây, cho dù kết hôn sinh con rồi cũng không giữ được bọn họ lại, chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn đều sẽ đi hết. Thay vì như thế, còn không bằng tìm một người ở công xã chúng ta bình yên sống qua ngày, em nói phải không?”
Lúc này chị tư Lý đột nhiên mở miệng: “Chú Tứ Bảo, anh ba chị lấy một thanh niên trí thức sinh được hai đứa con đây, năm ngoái trong nhà làm bệnh án rút về thành phố rồi, trước khi đi cũng không nói một lời nào, hai đứa con cũng không cần, rời đi tiêu sái như vậy đấy! Về thành phố cũng không liên lạc lại, mà điều kiện nhà chị ở công xã cũng không tính là kém còn không giữ nổi cô ta, anh ba chú chính là một ví dụ sống, cho nên chú phải nghĩ cho kỹ vào!”
Lời này của cô ta vừa nói ra, bà Điêu càng kiên định hơn: “Thằng năm, con đã nghe thấy chưa? Không phải mẹ tùy tiện nói ra đâu. Nếu như cô gái Đường Nhã này thật sự tốt thì phải học hỏi thanh niên Phó Bạch kia cho tốt kìa, người ta lớn lên như vậy, có bao nhiêu cô gái ở đại đội chúng ta thậm chí là cả công xã gần đây thích cậu ta, nhìn thấy cậu ta chỉ hận mắt không thể dán lên người cậu ta, nhưng đến bây giờ không phải người ta vẫn một mình đấy sao? Người ta muốn về thành phố cũng không làm ô danh, nhà người ta cũng đang thành phố, nhưng con vừa muốn về thành vừa muốn lập gia đình sinh con ở nông thôn, đến cùng lại vứt bỏ cả gia đình về lại thành phố? Thế này gọi là chuyện gì hả?”
Lý Thành Dương cũng nổi nóng: “Mẹ, ngày nào cũng con chạy hai đầu giữa đội sản xuất và công xã, con có thể không biết những chuyện này sao? Nhưng chuyện này cũng phân người chứ, mẹ không thể vơ đũa cả nắm được! Tiểu Nhã là người thế nào con hiểu, con tin vào mắt mình. Con cũng tin bản thân con, con có thể cho Tiểu Nhã cuộc sống mà cô ấy muốn, hơn nữa quan hệ giữa cô ấy và cha mẹ cũng không tốt, vậy cô ấy còn có lý do gì về thành phố nữa?”
“Con được lắm, từ nhỏ đã quật cường, sao con không nghe lời mẹ vậy hả? Lẽ nào mẹ còn hại con được chắc?” Bà Điêu tức đến mức sắc mặt hơi trắng bệch.
Lý Thanh Lê lập tức không dám mặc kệ nữa, vội vàng đặt bát đũa xuống giúp bà Điêu thuận khí, đồng thời nhỏ giọng nói vài câu bên tai bà ta.
Bà Điêu nghe xong, sắc mặt đã hơi tốt lên, thậm chí còn có vài phần mừng rỡ, hỏi: “Tiểu Lục, lời con nói đều là thật sao?”
Lý Thanh Lê gật đầu với vẻ thần bí khó lường: “Con lừa trời lừa đất cũng không thể lừa mẹ ruột của mình được!”
Thái độ của bà Điêu lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, mỉm cười nói với Lý Thành Dương: “Thằng năm này, Đường Nhã là đứa trẻ tốt, con nhất định phải đối xử tử tế với người ta đấy, biết chưa?”
“Phụt…” Anh tư Lý nhất thời không nhịn được, trực tiếp phun cơm từ trong miệng ra.
Ánh mắt ẩn chứa sát khí của bà Điêu liếc qua, cả người anh tư Lý run lên, nào còn dám nhìn mẹ mình nữa, chỉ dám vùi đầu ăn cháo của mình, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Lý Thành Dương nhìn em gái với ánh mắt dò hỏi: Em gái, rốt cuộc em đã nói gì?
Lý Thanh Lê: Cứu anh một mạng còn không cảm động rơi nước mắt sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì? Người biết quá nhiều sẽ chết sớm!
Lý Thành Dương: “…”