Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215. Mẹ Nói Thật Sự Không Sai Chút Nào

Chương 215. Mẹ nói thật sự không sai chút nào Chương 215. Mẹ nói thật sự không sai chút nào

Chương 215: Mẹ nói thật sự không sai chút nào

Lý Thanh Lê dứt khoát nói giúp cô bé: “Thật đó mẹ, con đã thấy hai lần rồi, buổi chiều mẹ không thấy đâu, người đau đến mức không thở được, mặt trắng như quỷ ấy, trông thấy mà dọa người, con thật sự sợ con bé đau đến bất tỉnh.”

Sắc mặt của bà Điêu không thể nói là dễ coi: “Đại Nha nói con đưa Nhị Nha lên trạm y tế trấn trên, nói thế nào?”

“Đến nơi thì bụng Nhị Nha lại hết đau, con bé không chịu vào nên bọn con lại về.” Lý Thanh Lê đáp.

Bà Điêu không thể phát hỏa với con gái mình nên chỉ có thể dạy bảo Lý Nhị Nha: “Lý Nhị Nha, cháu giỏi quá nhỉ? Đau bụng tại sao không nói sớm, chút tiền này nhà chúng ta vẫn bỏ ra được, nhưng cháu cứ nhất định để lâu thành bệnh nặng tốn nhiều tiền mới vui đúng không? Bà nói cho cháu biết, nếu thật sự xảy ra chuyện bà sẽ mặc cháu tự sinh tự diệt! Đúng là cái nhà quỷ đòi nợ!”

Lý Thanh Lê phụ họa: “Mẹ nói thật sự không sai chút nào, Lý Nhị Nha, đi học hiểu lý lẽ, sao cháu còn không hiểu nhiều bằng bà nội cháu?”

Lý Nhị Nha cúi đầu càng thấp hơn, cố gắng mím môi, bộ dáng sắp khóc.

Bà Điêu cũng không tiện mắng thêm nữa, mà nói mỉa mai với Lý Thanh Lê: “Tiểu Lục, con nói gần đây rốt cuộc nhà mình sao vậy? Trước thì chị hai con suýt sinh non tốn nhiều tiền, bây giờ Nhị Nha lại ngày nào cũng đau bụng, mẹ còn phải tốn tiền cho nó chữa bệnh nữa? Thiệt tình… quỷ đòi nợ lớn sinh quỷ đòi nợ nhỏ, muốn ép chết người mà!”

Nói xong bà ta móc năm tờ tiền giấy một đồng trong túi, nghĩ một chút, lại như bị cắt thịt bốc thêm một tờ năm đồng nữa đưa hết cho Lý Nhị Nha, đưa xong tiền cho cô bé người cũng quay đi, không nhìn nổi nữa.

“Mẹ cháu nói bên nhà bà ngoại cháu có người khám bệnh này, cháu bảo cha cháu tối nay đi cùng cháu xem sao? Thừa nhiều thì trả cho bà, dám lừa tiền bà xem bà có trừng trị cháu không!”

Bà Điêu hiểu rõ, trạm y tế trấn trên ngay cả một thiết bị còn không có, cũng chỉ có thể khám đau đầu phát sốt, bệnh này của Nhị Nha phỏng chừng không khám ra được gì, làm không tốt cuối cùng vẫn phải đi một chuyến tới huyện, nhưng bệnh viện huyện chỉ cần vào, mười đến hai mươi đồng không phải là tiền sao, cho nên vẫn nghe mẹ Nhị Nha đi, tới nhà mẹ đẻ cô ta tìm phương thuốc dân gian thử xem, nghe nói có vài phương thuốc thật sự hữu dụng.

Lý Nhị Nha cúi đầu nhìn tiền trong tay, đột nhiên nước mắt to như hạt đậu rơi xuống “tí tách.”

Gần đây hầu bao của bà Điêu nhỏ máu, vốn không nỡ móc tiền ra, giờ thấy mình đã bị cắt thịt lấy tiền ra rồi mà Lý Nhị Nha vẫn còn khóc, lập tức bản mặt già dài thượt.

“Khóc cái gì mà khóc! Không muốn khám bệnh thì trả tiền cho bà!”

Lý Thanh Lê thấy hai mắt của Lý Nhị Nha rưng rưng nước mắt, khóe mắt lại không nhịn được liếc về phía căn phòng của phòng hai, trong lòng nảy ra ý định, ôm vai Lý Nhị Nha.

“Ôi mẹ ơi, mẹ đừng mắng Nhị Nha nữa, không nhìn thấy mặt con bé lại trắng rồi sao? Chắc là lại đau bụng nữa rồi, chúng ta vào nhà rót ít nước nóng cho Nhị Nha uống đi.”

Lý Thanh Lê ôm vai Lý Nhị Nha vào trong nhà chính, ấn cô bé ngồi xuống ghế rồi quay người đóng cửa lớn lại, sau đó mở phích nước nóng đổ ít nước vào cái cốc tráng men trắng đặt trước mặt Lý Nhị Nha, tự mình cũng ngồi xuống đối diện với Lý Nhị Nha, mười ngón tay đan vào nhau, chỉ lặng lẽ nhìn cô bé như vậy.

Bà Điêu nhìn Lý Thanh Lê với ánh mắt dò hỏi, Lý Thanh Lê lại im lặng lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Nha.

Bầu không khí trong nhà chính dần trở nên kỳ quái.

Rốt cuộc Lý Nhị Nha vẫn nhỏ tuổi hơn một chút, bị nhìn đầu càng ngày càng cúi thấp, cằm sắp chọc vào ngực, tứ chi cũng càng lúc càng căng cứng, hai tay không biết nên đặt ở đâu mới được.

Lý Thanh Lê thấy cũng được rồi, bất chợt nổi giận quát một tiếng: “Lý Nhị Nha! Rốt cuộc cháu đang giấu chuyện gì? Còn không mau thành thật khai báo!”

Lý Nhị Nha bị dọa giật nảy mình, theo bản năng ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt hoang mang mang theo sợ hãi và rối rắm.

Bà Điêu cũng bị dọa sợ trực tiếp vỗ ngực, trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê với vẻ giận dữ.

Lý Thanh Lê hoàn toàn không cảm giác được, hình như đã thật sự bị chọc giận rồi, cô vỗ một cái xuống bàn đứng dậy, trong mắt mang theo lửa giận: “Có phải mẹ cháu lại cấu cháu nữa không? Bây giờ cô đi hỏi chị ta ngay! Không phải chỉ là mang thai thôi sao, nghĩ cô không dám dạy dỗ chị ta đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment