Chương 214: Cái gì gọi là vụng trộm
Lý Thanh Lê mang vẻ mặt chính trực: “Không phải mối quan hệ của chúng ta vụng trộm, không tiện cho người khác biết sao?”
Huyệt Thái Dương của Phó Bạch giật vài cái, dáng người cao lớn tiến lại gần cô: “Cái gì gọi là vụng trộm? Anh không đáng để cho người nhìn thấy hay sao?”
Lý Thanh Lê chặn hai tay trước người, lùi về sau: “Không phải, em không có ý đó…”
Hai người đã trước lạ sau quen với trạng thái vụng trộm này rồi cho nên giọng nói chuyện cũng không to, cả hai yên tĩnh, trong rừng trúc ngoại trừ gió thu thổi vi vu ra còn có tiếng rên rỉ thấp bé rất áp chế, hình như rất đau đớn.
Lý Thanh Lê và Phó Bạch đưa mắt nhìn nhau, cùng thả nhẹ hô hấp và bước chân tìm theo phía âm thanh, đi được đại khái hai ba mươi mét, hai người nhìn thấy một cô gái bện tóc hai bên ngồi quay lưng với bọn họ trên đất, hai tay ôm chặt bụng mình, mặt vùi vào đầu gối, có vẻ như rất đau.
Lý Thanh Lê và Phó Bạch đồng thời mở miệng.
“Nhị Nha!”
“Chính Bình!”
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi lên đỡ cô bé dậy, Lý Nhị Nha dựa vào lòng Lý Thanh Lê, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mờ sương nhìn người trước mặt, mặt đau đến mức biểu cảm có hơi vặn vẹo, trời lạnh như vậy mà trên trán đã thấm một tầng mồ hôi mỏng!
Lý Thanh Lê nghiêm túc hẳn lên: “Mấy ngày trước nói đau bụng, sao vẫn chưa khỏi?”
Cho dù là tới kỳ kinh nguyệt nhưng không có lý nào đã vài ngày rồi vẫn còn đau thành thế này được, sắc mặt đã trắng như tờ giấy rồi.
Lý Nhị Nha đau đến mức không có sức nói chuyện, chỉ có thể vô lực lắc đầu.
Phó Bạch lập tức ngắt lời: “Hôm nay không có lớp, anh cõng cô bé đi lên thị trấn khám xem.”
Lý Thanh Lê nghĩ anh hai Lý còn đang ở trên núi khai khẩn đất hoang, đi qua đi lại lãng phí thời gian nên quả quyết gật đầu: “Anh đi trước, em về nhà lấy tiền.”
“Ừm!”
Lý Thanh Lê chạy bước nhỏ về nhà, gần đến cửa thấy Lý Đại Nha đứng ở ngoài tường, trong tay cầm một tờ giấy đang đọc, ngay khi cô bé liếc mắt nhìn thấy Lý Thanh Lê, vội vội vàng vàng giấu tờ giấy ra sau lưng.
“Cô út, cô vội như vậy là định làm gì thế ạ?” Lý Đại Nha nặn ra nụ cười hỏi.
Vừa rồi Lý Thanh Lê còn đang bận nghĩ chuyện nên hoàn toàn không để ý đến Lý Đại Nha, nghe thấy giọng nói bước chân mới chậm lại.
“Nhị Nha đau bụng quá, cô lấy tiền đưa con bé lên trạm y tế trấn trên khám xem sao, bà nội cháu về thì nói với bà một tiếng, kêu cô ra ngoài rồi.”
“Vâng ạ.” Lý Đại Nha vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Thanh Lê vốn còn muốn tìm chị hai Lý lấy tiền nhưng lại sợ chị hai Lý nói cái này khó chịu cái kia không thoải mái, như thể người nói chuyện với cô ta là bệnh độc ấy, cũng chẳng muốn liên quan đến cô ta mà về phòng lấy tiền ứng trước, trở về lại đòi anh hai sau.
Lý Thanh Lê cầm tiền xong đi ra khỏi cửa, một đường chạy bước nhỏ cuối cùng cũng đuổi kịp hai người Phó Bạch và Lý Nhị Nha.
Nhưng ba người vừa đến trạm y tế, bụng Lý Nhị Nha lại không đau nữa, cô bé sống chết nói không muốn vào trong, Lý Thanh Lê không có cách, chỉ có thể lại vòng về đường cũ.
Trên đường, vẻ mặt của Lý Nhị Nha đã tốt hơn rất nhiều thật, có thể tự xuống đi đường, Lý Thanh Lê hỏi cô bé: “bụng cháu đau thành ra như vậy, tái mét mặt mày, tại sao không nói với người nhà? Lẽ nào cháu còn muốn đau chết hay sao?”
Gương mặt cắt không còn một giọt máu của Lý Nhị Nha nặn ra một nụ cười nhẹ: “Cô út, cháu đau một lúc sẽ hết, cho nên mới không nói.”
Lý Thanh Lê líu lưỡi: “Từ đại đội đến thị trấn một tiếng lận mà gọi là một lúc? Cháu thật biết nhịn đấy!”
Lý Nhị Nha cúi đầu cười khổ.
Về đến đội sản xuất ba người tách ra, Lý Thanh Lê và Lý Nhị Nha vừa mới vào sân bà Điêu đã chạy bịch bịch bịch ra ngoài, kéo Lý Nhị Nha tới quan sát, ngay cả một cọng tóc cũng không bỏ qua.
“Mẹ, mẹ làm gì thế? Nhị Nha không khỏe, để con bé về phòng nằm đi.”
Bà Điêu lại mặc kệ, nói chuyện không hề khách sáo với Lý Nhị Nha một chút nào: “Buổi chiều mẹ cháu nói mấy ngày nay cháu đau bụng, lần nào đau cũng chết đi sống lại, không muốn tiêu tiền trong nhà mới nhịn không nói, là thật sao?”
Lý Nhị Nha mím chặt môi, cúi đầu vặn xoắn bàn tay với nhau.