Chương 213: Nhìn thấy
Đường Nhã nhanh chóng bảo: “Trưa vài ngày trước các em ở trong rừng trúc… chị đi đổ bô nước tiểu nhìn thấy.”
Lý Thanh Lê: “… Mỗi lần chị đi đổ bô nước tiểu đều đổ đúng lúc ghê!”
Lần trước là Lương Lỗi và quả phụ Vương cãi nhau, lần này là cô và Phó Bạch hẹn hò… không phải, là nói chuyện.
“Nhưng em yên tâm, nếu các em không muốn người ngoài biết vậy chị sẽ không nói với bất cứ ai cả, bao gồm cả Thành Dương.” Đường Nhã kéo cô ngồi xuống, lại gần cô thì thầm như ăn trộm.
Lý Thanh Lê: “Cảm ơn chị nha!”
Cô đang định bỏ qua vấn đề này nhưng không ngờ Đường Nhã lại kéo cô, nói với vẻ chân thành: “Nhưng em và Phó Bạch bàn đối tượng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó dài hạn với các cô gái trẻ khác, em không biết đâu, cho dù mọi người biết thành phần gia đình cậu ấy không tốt nhưng vẫn có một đống cô gái chen lấn nhau, hỏi han ân cần cậu ấy, tặng nọ tặng kia! Thậm chí còn có người của công xã khác, em cũng phải để ý một chút!”
Gần đây gương mặt của Lý Thanh Lê đã gầy hơn không ít, nhất thời vui vẻ cột tóc đuôi ngựa thật cao, nghe vậy cô ném lọn tóc đen tuyền và dày rậm trong tay ra sau đầu, cười đáp: “Vừa hay, thanh niên hỏi han em ân cần, tặng nọ tặng chia cho em cũng không ít, bọn em kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” Chẳng qua mấy chàng trai đó bị cô chửi cho chạy hết rồi.
Đường Nhã quan sát vùng trán của cô, bảo: “Cũng đúng, gần đây em gầy đi không ít, ưa nhìn hơn trước đây nhiều, nhưng chị nghe chị Tĩnh Vân nói Phó Bạch rất thích đọc sách, buổi sáng đi làm bận rộn nhưng buổi tối vẫn phải cầm đèn pin đọc một lúc, em nhàn rỗi cũng đọc sách thêm, tìm chút chủ đề chung, có thể tăng tiến tình cảm giữa hai người.”
Giọng nói của cô ta vô cùng chân thành nhưng Lý Thanh Lê nghe xong lại im lặng.
Cô xác định rồi, Đường Nhã không có bạn không phải không có nguyên nhân, cô ta tốt bụng là thật, nói chuyện thẳng thắn cũng là thật.
Nhưng cũng may, cô lại thích người thẳng tính.
Vì thế nụ cười trên mặt cô càng chân thành hơn vài phần: “Chị Tiểu Nhã, ý của chị em thật sự hiểu! Nhưng chị có từng nghĩ bàn về kiến thức em không bằng anh ấy, nhưng bàn về trồng trọt, anh ấy cũng chưa chắc đã biết nhiều bằng em đâu, em dùng khuyết điểm của mình so với ưu điểm của người khác, đây vốn đã không công bằng rồi.”
Ưu điểm trên người cô tìm một chút vẫn có đấy chứ!
Đường Nhã tính nhịn nhưng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng bảo: “Thế em có từng nghĩ có lẽ người ta trồng trọt cũng lợi hại hơn em không? Chị nghe anh Ngưu nói cậu ấy cũng đọc cả sách trồng trọt, trồng còn giỏi hơn rất nhiều người trong đội nữa kìa.”
Lý Thanh Lê lại im lặng.
Lần này có lẽ do thời gian im lặng của cô quá dài nên cuối cùng Đường Nhã cũng phản ứng lại, có hơi ngại ngùng bảo: “Có phải chị nói quá thẳng thắn không? Nào nào, chúng ta cắn hạt dưa đi.”
Thấy cô ta bưng một cốc hạt dưa tới, chút cạn lời nho nhỏ trong lòng Lý Thanh Lê lập tức tan thành mây khói, trên mặt lại mang nụ cười, cắn rất hăng hái.
“Chị Tiểu Nhã, chị đừng nghĩ nhiều, chị muốn nói gì cứ nói, em không để ý đâu.”
Cô lập tức nghĩ thoáng hẳn, dù sao người sống với Đường Nhã cả đời cũng không phải mình, anh cô thích là được! Bạn nhìn người ta vừa ra tay đã mang cả một cốc hạt dưa ra, chỉ dựa vào phần xa xỉ này, người chị dâu này, cô nhận!
Đường Nhã cũng coi như đã nhìn ra được, đứa em gái nhỏ này của Lý Thành Dương bị đồn đến thần kỳ ở bên ngoài, nhưng thật ra không khó ở chung, chỉ cần có thể cho cô ăn no vậy tất cả đều dễ nói, cũng may cô ta không thiếu tiền.
Tuy rằng hai cô gái trẻ đều có suy nghĩ của riêng mình nhưng lại đạt đến thống nhất một cách thần kỳ.
Cắn hạt dưa thỏa mãn rồi, Lý Thanh Lê mỉm cười tạm biệt Đường Nhã, Đường Nhã cũng mỉm cười tạm biệt Lý Thanh Lê, hai người thoạt nhìn rất thân thiết như thể là bạn tốt tri kỷ đã qua lại mười mấy năm.
Lý Thanh Lê ra khỏi khu ký túc xá thanh niên trí thức, băng qua rừng trúc lại bị người kéo một cái, chớp mắt đã vào trong rừng trúc.
Trong nháy mắt vào rừng trúc, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, chẳng trách người ta bắt gian toàn chui vào trong rừng trúc nhỏ và rừng cây nhỏ, hóa ra cái này gọi là hiểu biết thực tiễn à?
Trong nháy mắt cô sững sờ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông đối diện đã vang lên: “Có thời gian gặp Đường Nhã, ngược lại không muốn tới gặp anh?”