Chương 212: Nhìn không chớp mắt
Anh ta ngồi xuống cái ghế đối diện với cô: “Còn nhớ tình tiết vớ va vớ vẩn được viết trong quyển tiểu thuyết rắm chó không kêu đó không? Anh thừa nhận quyển tiểu thuyết đó có khả năng không phải bịa đặt hoàn toàn, nhưng anh năm em không phải loại nhỏ nhen đó đâu, nếu đã đồng ý gánh vác học phí cho các em thì sẽ không tìm em đòi về, về phần tiền em mua quần áo và mua đồ ăn vặt…”
Lý Thanh Lê nhìn anh ta không chớp mắt.
“Nếu anh dám đòi tiền của em, ngay một giây sau mẹ chắc chắn sẽ vừa vung chày vừa đuổi anh, anh cũng không muốn người đã lớn như vậy rồi còn bị mẹ đánh đâu, quá mất mặt!”
Lý Thanh Lê rất muốn nói đến chuyện tiền thuốc men một trăm đồng trước đó không lâu, anh hai đã ba mươi lăm tuổi còn bị mẹ đánh một trận, nhưng cô cũng không ngốc, thức thời ngậm miệng lại, mím môi hiện ra hai cái lúm đồng tiền.
“Anh năm của em thật tốt với em, không hổ là người từng làm lính, nhãn giới cao, lòng dạ rộng rãi, coi tiền như cặn bã!”
Lý Thành Dương buồn cười nhìn cô: “Anh cũng không uống thuốc mê em rót đâu, nếu như em thật sự nhớ anh em tốt, vậy lúc nhàn rỗi đi chơi với Tiểu Nhã đi, buổi chiều anh phải vào huyện, sẽ không về mấy ngày.”
Lý Thanh Lê liên tục đồng ý: “Đi đi đi, ăn cơm trưa xong em sẽ đi tìm Đường Nhã, được chưa?”
Nhìn thấy anh trai ruột của mình mang theo nụ cười hài lòng rời khỏi phòng, đột nhiên Lý Thanh Lê có hơi ngưỡng mộ, anh năm cô cũng tốt với vợ tương lai quá rồi, thật không hổ là nam chính được thiết lập trong tiểu thuyết, lúc nào cô mới có thể sở hữu một người như thế đây?
Tuy rằng cô đã có Phó Bạch rồi nhưng đàn ông tốt ai lại chê nhiều chứ? Còn không thể nằm mơ được sao?
Nếu đã đồng ý với anh năm đi tìm Đường Nhã chơi, vậy Lý Thanh Lê cũng không dài dòng, ăn cơm xong cô đi tới khu ký túc xá thanh niên trí thức.
Trước đó Vương Húc Đông và Từ Tự Cường bị bắt, sau đó Hoàng Quảng Linh và Lương Lỗi bị bắt, khiến bây giờ thành viên trong ký túc xá thanh niên trí thức giảm mạnh, bầu không khí lạnh lẽo hơn rất nhiều, ngay cả đánh bài uống rượu cũng không gom đủ người.
Lý Thanh Lê tới khu ký túc xá thanh niên trí thức, bên trong chỉ có hai người là Đường Nhã và Tô Nhân, cả hai lại là tình địch, trước đó đã trở mặt rồi, bây giờ cũng không nói chuyện với nhau câu nào, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng đối diện, chỉ coi đối phương hoàn toàn thành không khí.
Tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của hai người trong ký túc xá, ngay khi Tô Nhân nhìn thấy người tới là Lý Thanh Lê, sắc mặt đã tối tăm, trong ánh mắt còn có một tia oán giận không nói thành lời.
Tô Nhân không trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê ngược lại còn tốt, mọi người nước sông không phạm nước giếng, nhưng bộ dáng nhìn thấy kẻ thù là đỏ mắt đó của cô ta lại khiến Lý Thanh Lê không nhịn được.
Cô đi vào trong phòng với phong thái phải nói là thướt tha, gọi một cách vô cùng thân thiết: “Chị Tiểu Nhã, chiều nay anh năm em vào huyện rồi, trước khi đi đặc biệt gọi em tới đây nói chuyện với chị. Ôi chao, anh năm em cái khác không tốt nhưng vô cùng biết thương người, chị Tiểu Nhã, chị thật có phúc!”
Bản mặt vốn đã đen của Tô Nhân giờ còn đen hơn, quả thật là đen như đít nồi.
Đường Nhã tiếp nhận tín hiệu mà Lý Thanh Lê phát ra, ngón tay móc lọn tóc gạt ra sau tai, mang theo ý cười, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như anh ấy không tốt, sao chị lại đồng ý quen anh ấy?”
Lần này mặt Tô Nhân không còn là đen như đít nồi mà trực tiếp thành đỏ vàng cam lục lam chàm tím bảy màu hội tụ, mà trong ký túc xá có thêm một kẻ địch của cô ta khiến cô ta cảm thấy đến không khí cũng bị ô nhiễm, không ở lại thêm nữa mà nổi giận đùng đùng tông cửa ra ngoài.
Lý Thanh Lê và Đường Nhã quay đầu đối diện với nhau, thấy trên mặt đối phương cũng treo nụ cười vui khi thấy người gặp họa, cả hai không hẹn mà cùng cười.
Câu đó nói thế nào nhỉ, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, cho nên tuy hai người cũng không quá quen thuộc nhưng giá trị khởi điểm của tình bạn lại rất cao.
Đường Nhã thầm nghĩ mình lớn tuổi hơn Lý Thanh Lê, lại kết đối tượng với Lý Thành Dương, lý ra đương nhiên nên chủ động một chút, vì thế cô ta mở miệng nói câu đầu tiên là: “Chị biết chuyện của em và Phó Bạch.”
Lý Thanh Lê đầy dấu hỏi chấm trong đầu: “Hả?”