Chương 211: Anh đừng tìm cớ
Ánh mắt của Lý Thanh Lê nhìn Lý Thành Năng như thể mẹ già nhìn đứa con trai không có tiền đồ của mình, tức giận vì anh ta không biết đấu tranh.
“Anh ba, anh đừng tìm cớ, sao đội sản xuất khác có thể tìm được quan hệ? Sao đội sản xuất khác có tiền nối dây điện? Sao đội sản xuất khác có thể dùng điện? Còn đội sản xuất chúng ta lại không được? Chắc chắn là do anh vẫn chưa đủ nỗ lực rồi!”
Lý Thành Năng xoa mũi: “Con bé này nói cũng nhẹ nhàng thật, hay là em tới làm đại đội trưởng của đội sản xuất chúng ta đi?”
Lý Thanh Lê không hề luống cuống tí nào, lập tức đáp: “Anh tưởng em không dám chắc? Nếu như em là đại đội trưởng đội sản xuất chúng ta, lúc ngoài ruộng nhàn rỗi em sẽ vận động các xã viên đi khai khẩn đất hoang lên núi trồng nho, em đọc trong sách rồi, chỗ chúng ta vô cùng thích hợp trồng nho, lại nuôi thêm thỏ và bồ câu gì đó, kiếm tiền cho đội sản xuất, tiền nhiều rồi, không phải đã có tiền nối dây điện rồi sao?”
Không phải chỉ là nghề phụ thôi sao, nghe nói huyện bọn họ có công xã chuyên thành lập đội sản xuất nghề phụ, đặc biệt trồng mấy thứ như bông và trái cây.
Lý Thành Năng có hơi hứng thú: “Chỗ chúng ta thật sự thích hợp trồng nho sao? Sao anh nếm thử vị nho ở chỗ chúng ta thấy cũng chỉ bình thường, không có gì đặc biệt nhỉ?”
“Vấn đề ở giống đó, phải tìm được giống nho thích hợp với khu vực chúng ta mới có thể làm ít mà công to được.” Trong bụng Lý Thanh Lê đựng nửa thùng nước có sức lắc lư, nói đâu ra đấy.
Lý Thành Năng nghĩ một lúc, cười bảo: “Hai ngày nữa chúng ta không có việc, vậy đi khai khẩn đất hoang năm sau trồng một ít nho thử trước xem sao.”
Đội sản xuất bọn họ cũng sản xuất một vài thứ như hạt dẻ và hạnh, trước đây Lý Thành Năng không suy nghĩ tiến bộ, bây giờ trồng thử một ít trước cũng không phải không được, dù sao cũng là kiếm tiền cho toàn bộ đội sản xuất bọn họ.
Lý Thanh Lê chớp đôi mắt to trong veo đầy vô tội: “Anh ba, nếu ý kiến này đã là em đề đạt, vậy coi như em đã bỏ công rồi, sau này chuyện khai khẩn đất hoang em không tham gia được không?”
Cái này gọi là có lý chẳng sợ.
Lý Thành Năng: “…” Mệt mình trước đó còn tưởng đứa em gái họ này của mình đã hoàn toàn thay đổi, trở nên chịu khó, xem ra anh ta vẫn quá trẻ tuổi rồi.
Thời gian chớp mắt đã tới ba ngày sau, bốn anh em anh cả Lý hưởng ứng lời kêu gọi của Lý Thành Năng, vác cuốc lên núi khai khẩn đất hoang, Lý Thành Năng bàn bạc với đám người phó đội trưởng, cũng không dự định trồng bao nhiêu cho nên phụ nữ không cần lên núi.
Ngày này Lý Thanh Lê ngủ cả sáng, buổi trưa còn chưa tỉnh đã bị Lý Thành Dương kéo dậy khỏi ổ chăn.
“Em gái, nhóm cướp đó đã bị bọn anh bắt rồi, sáng nay đã giao lên cục công an huyện!” Lý Thành Dương bụi bặm mệt mỏi lại khó che giấu được tâm trạng hưng phấn của mình.
Hình thành sự đối lập rõ ràng với Lý Thành Dương chính là Lý Thanh Lê ngáp một cái với vẻ mặt buồn ngủ, gật đầu như con gà mổ thóc.
“Ồ, thật sao, không tồi không tồi, xảy ra thế nào? Thật sự không dễ gì, không ngừng cố gắng, anh có thể…”
Lý Thành Dương: “… Lý Tiểu Lục, em qua loa lấy lệ với anh như vậy… bỏ đi, vốn công xã nói cho anh một ít phần thưởng, anh đang định cho em hết nhưng bây giờ xem ra em không thích thì phải?”
Về phần công lao bắt nhóm cướp này anh ta cũng không định giao cho em gái mình, một là khó có thể giải thích được tại sao em gái lại biết chuyện này, hai là nhóm người này nói không chừng còn có con cá lọt lưới, tiết lộ tên của em gái ngược lại có khả năng sẽ rước họa cho cô.
Nghe thấy hai chữ “phần thưởng” đôi mắt khép hờ của Lý Thanh Lê lập tức trừng to: Phần thưởng? Phần thưởng gì? Là đồ ăn hay là tiền? Đương nhiên em thích rồi, không cần mới là đồ ngốc!”
Nhưng nghĩ đến gì đó đột nhiên cô lại héo úa, phẩy tay giống như quả cà rũ tuyết đọng: “Bỏ đi bỏ đi, em không cần phần thưởng, cho anh hết đó!”
Lý Thành Dương trông như đã phát hiện ra có chuyện mới mẻ gì đó, đôi mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Thật? Không hối hận?”
Ánh mắt của Lý Thanh Lê đã sắp thèm phát khóc rồi, nhưng môi mím lại, vẫn nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Trước đây em đi học tiêu nhiều tiền của anh như vậy, phần thưởng này coi như trả cho anh đó, về phần còn lại…”
Lý Thành Dương đứng đợi cô nói tiếp.
“… Cứ trừ dần vào nhân tình anh nợ em đi, nếu như anh nhất định muốn em trả tiền, em sẽ gom tiền trả cho anh ít một.” Lý Thanh Lê vô cùng đáng thương nhăn mũi.
Lý Thành Dương dở khóc dở cười, nhấn ngón tay vào đầu Lý Thanh Lê: “Con bé này…”