Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210. Cô Hiểu Mẹ Mình Giống Như Hiểu Chính Mình Vậy

Chương 210. Cô hiểu mẹ mình giống như hiểu chính mình vậy Chương 210. Cô hiểu mẹ mình giống như hiểu chính mình vậy

Chương 210: Cô hiểu mẹ mình giống như hiểu chính mình vậy

Lý Thanh Lê còn không biết tính cách của mẹ mình nữa sao, nói một cách không hề khách sáo, nếu như trong tiểu thuyết cô có thể sống đến già vậy bộ dáng của mẹ cô bây giờ chính là bộ dáng của cô sau này, hơn nữa chỉ có “trò giỏi hơn thầy,” cực phẩm hơn mẹ cô mà thôi!

Cho nên cô hiểu mẹ mình giống như hiểu chính mình vậy.

Nói cách khác, cô cũng biết nên dùng cách gì để đối phó với mẹ mình, vì thế cô khoác cánh tay bà Điêu, sát lại gần thân thiết với bà ta: “Mẹ ơi, mẹ nhìn xa trông rộng hơn con, mẹ cảm thấy chia nhà rồi cho các anh tiền như nhau, sau này anh năm hiếu kính mẹ như bốn anh trai, hay là tiền của anh năm trả về cho anh ấy, sau này anh năm thăng quan tiến chức, ngày nào cũng thịt cá hầu hạ mẹ? Mẹ thích cái nào hơn?”

“Đương nhiên là…”

Bà Điêu và Lý Thanh Lê đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia sát giống nhau.

“Tiểu Lục ơi là Tiểu Lục, quả nhiên vẫn là con hiểu mẹ nhất! Người thông minh nhất và có tương lai nhất ở nhà chúng ta chính là thằng năm, bây giờ nó lại có một người cha chồng tương lai có địa vị làm chỗ dựa, sau này chắc chắn sẽ vượt hẳn mọi người, có tương lai rộng mở! Hôm nay bà già chia nhà thiên vị nó hơn một chút, sau này anh năm con sẽ hiếu kính mẹ hơn một phần! Cuộc sống tốt sau này còn thiếu sao?”

Đôi mắt nửa đục ngầu của bà Điêu lập tức sáng ngời, trong đầu lóe lên ánh sáng cầu vồng, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc như thể cuộc sống tốt hưởng phúc đã vẫy tay với bà ta vậy.

Bà Điêu càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng hài lòng, nắm tay Lý Thanh Lê không ngừng cười: “Tiểu Lục, mẹ thương con thật không uổng phí, một lời đánh tỉnh người trong mộng! Cứ quyết định như vậy đi! Bây giờ mẹ mất vài trăm đồng nhưng sau này nhận được chính là cuộc sống tốt mà người khác ngưỡng mộ cũng không có được! Ôi chao… khi nào thằng năm mới lấy Đường Nhã? Mẹ cũng nôn nóng muốn chia nhà quá!”

Lý Thanh Lê: “…”

Bạn đã từng cố hết sức để cứu một người chưa, nếu như có, bạn chắc chắn có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc này phức tạp bao nhiêu.

Buổi tối ăn cơm, bà Điêu lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn, chỉ trích mọi người, lúc thì nói hai vợ chồng anh cả Lý quá chiều con cái, lúc thì nói anh hai Lý đầu gối nhũn, gặp chuyện đã quỳ, không giống đàn ông, lúc lại nói chị ba Lý quá phàm ăn, cẩn thận sinh con phải chịu khổ, lúc lại nói anh tư Lý không quản được vợ, cũng không cho vợ ăn nhiều hơn một chút… cả gia đình đều bị nói một lượt, chỉ có Lý Thành Dương và Lý Thanh Lê là người may mắn thoát khỏi, Lý Thành Dương lập tức được thương mà sợ.

Từ khi nào địa vị của mình trong lòng mẹ lại cao ngang em gái vậy?

Bà Điêu nói xong, cuối cùng lắc đầu thở dài, chỉ lầm bầm con cháu có phúc của con cháu.

Đám người nhà họ Lý: Mẹ/ bà nội chúng ta lẩm bẩm mấy lời này làm gì, ngày nào cũng không nhàn rỗi, lãng phí nước bọt.

Buổi tối Lý Thanh Lê đang ngủ say, đột nhiên trong sân truyền tới một tiếng thét chói tai, cô giật nảy mình ngồi bật dậy khỏi giường, lại nhớ tới băng cướp mà anh năm nhắc, vội vàng mở đèn pin rọi vào sân.

“Ai đó? Tên trộm nào dám tới nhà tao trộm đồ?”

Lý Thanh Lê chiếu về phía tiếng “ai ui” đau đớn của người kia, lại thấy gần cửa lớn là Lý Nhị Nha đang ôm đầu gối ngồi trên đất.

“Nhị Nha, đêm hôm khuya khoắt cháu làm gì thế?”

Ngũ quan của Lý Nhị Nha đau đến xô vào nhau, nhỏ giọng đáp: “Cô út, bụng cháu có hơi khó chịu muốn đi nhà xí, ra ngoài không cẩn thận vấp chân vào đôn gỗ mới ngã, không phải cố tình đánh thức cô đâu.”

Lý Thanh Lê đi qua cầm đèn pin chiếu vào đầu gối của cô bé: “Đầu gối không sao chứ?”

Lý Nhị Nha lắc đầu, chậm rãi đứng dậy: “Không sao, cháu đi nhà xí ạ.”

Lý Thanh Lê bực mình nhét đèn pin vào lòng cô bé: “Chiếu vào phòng cho cô, cô về phòng trước.”

Hôm sau Lý Thanh Lê đi làm ngoài ruộng gặp được Lý Thành Năng, cô phủi bụi trên mông chạy tới.

“Anh ba, không phải công xã chúng ta có đội sản xuất đã nối điện rồi sao? Khi nào mới đến lượt đại đội chúng ta?”

Mấy tháng nay Lý Thanh Lê đúng giờ đi làm, tiến bộ vô cùng rõ ràng, Lý Thành Năng cũng mang vẻ mặt ôn hòa hơn trước nhiều.

“Lê Tử, anh cũng muốn nối điện cho đội sản xuất chúng ta lắm nhưng đội sản xuất người ta nối điện là nhờ gần huyện, còn chúng ta phải tìm quan hệ và móc tiền kéo dây điện, đội sản xuất chúng ta cách lại xa, cũng không thể tự mình đào trạm thủy điện được đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment