Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 209 - Chương 209. Em Miễn Cưỡng Đồng Ý

Chương 209. Em miễn cưỡng đồng ý Chương 209. Em miễn cưỡng đồng ý

Chương 209: Em miễn cưỡng đồng ý

Về phần anh năm nói Đường Nhã từ nhỏ đến lớn không dễ dàng, cũng chỉ một nửa thôi, trong tiểu thuyết, Đường Nhã thân là tổ so sánh khi còn ở đại đội với Tô Nhân, có toàn bộ mọi thứ mà Tô Nhân mong muốn, gia thế tốt, người thân thương yêu cô ta, tiền và phiếu dùng không hết, quần áo và giày dép mới xinh đẹp… nhưng trên thực tế, mẹ của Đường Nhã qua đời sớm, cha lấy vợ mới rất nhanh, sau này em trai em gái nhiều rồi, cha cô ta cũng không nghe không hỏi cô ta, Đường Nhã sống chung với ông bà ngoại của mình đến lớn.

Sau này ông bà ngoại của cô ta liên tiếp qua đời, Đường Nhã lại trở về căn nhà cũ, lúc này cô ta đã trổ mã xinh đẹp, cha cô ta còn chưa đợi cô ta mười tám tuổi, không nói tiếng nào đã đính hôn cho cô ta, Đường Nhã không bằng lòng thà rằng về quê vào đại đội còn hơn, hai cha con cũng vì thế mà xung đột.

Trên thực tế với địa vị của cha Đường Nhã muốn cho cô ta về thành là chuyện rất đơn giản, chỉ là người ta không muốn, cứ nhất định ép con gái phải cúi đầu.

Về phần tiền mua váy và giày da mới xinh đẹp của Đường Nhã, đó đều là ông bà ngoại của cô ta để lại cho cô ta, không có bất cứ liên quan gì đến cha của cô ta hết, muốn trông mong vào cha và mẹ kế, phỏng chừng cỏ trên mộ cô ta đã mọc rất cao rồi.

Vừa so sánh như vậy, đột nhiên Lý Thanh Lê vẫn có hơi đồng cảm với Đường Nhã, tuy rằng điều kiện gia đình của cô không tốt bằng Đường Nhã nhưng được cha mẹ thương yêu, bên trên có năm anh trai, người ngoài không dám tùy tiện bắt nạt mình, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu oan ức lớn gì.

Vì thế cô vung bàn tay, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: “Nếu anh năm đã cầu xin em như vậy, được thôi, em miễn cưỡng đồng ý.”

Lúc này Lý Thành Dương mới lộ ra nụ cười hài lòng, đứng dậy đi đến cửa rồi lại vòng về, hai mắt híp lại, ánh mắt có hơi nguy hiểm: “Em sẽ không nói với mẹ rằng cha của Tiểu Nhã có quyền thế và địa vị, nên mẹ mới đồng ý chuyện của anh và Tiểu Nhã đấy chứ?”

Lý Thanh Lê chớp đôi mắt vô tội: “Anh năm, anh nghĩ gì thế?”

Lý Thành Dương: “?”

“Ngoại trừ lý do đó, còn có gì có thể thay đổi suy nghĩ của mẹ chúng ta?”

Lý Thành Dương: “…”

Anh ta tức đến nghiến răng.

Đứa em gái hại anh trai này! Em đào một cái hố to cho anh em rồi!

Lý Thanh Lê rửa tay trong sân, thầm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn kéo mẹ cô vào trong phòng lén nói chuyện.

Hai mẹ con ngồi bên giường, bà Điêu thấy con gái út của mình nghiêm mặt giống như cái bánh bao, mới buồn cười hỏi: “Sao thế con, lại tìm mẹ họp hả?”

Lý Thanh Lê hít một hơi thật sâu, hỏi: “Mẹ, đợt mùa hè con nói với mẹ con nằm mơ một giấc, mẹ còn nhớ không?”

Nói tới chuyện này bà Điêu càng buồn cười hơn: “Chính là cơn ác mộng con chỉ sống đến hai mươi chín tuổi chứ gì? Ha ha ha ha ha…”

Bà Điêu vừa cười vừa vỗ đùi: “Lúc đó mẹ chỉ muốn nói, tai họa để lại nghìn năm, Tiểu Lục của chúng ta không có khả năng chỉ sống đến hai mươi chín tuổi, chín mươi chín tuổi còn được.”

Lý Thanh Lê: Mặt lạnh lùng.

“Mẹ thấy bây giờ nhà mình, chị hai con đã mang thai, không phải con nói hai vợ chồng nó cả đời có mỗi mình Nhị Nha thôi sao? Con còn nói anh năm con nhìn trúng Tô Nhân nhưng mẹ thấy bây giờ người ta với Đường Nhã rất tốt… ai ui, giấc mơ mà con nằm không linh tí nào, mệt mẹ còn lo lắng tận vài đêm.” Bà Điêu vỗ bôm bốp hai cái: “Con xem, không phải nhà chúng ta bây giờ đều tốt cả sao? Ngay cả thằng tư cũng trở nên cần mẫn rồi, còn cần nghĩ thị phi gì nữa?”

Lý Thanh Lê: “…”

Lúc đó tâm trạng của mình vô cùng, cực kỳ phức tạp.

Cô không muốn nói dông dài mấy chuyện được mất này với mẹ mình nữa, mà đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, con cũng không vòng vo với mẹ nữa, con tới là để nói với mẹ, anh năm bàn đối tượng, mẹ già rồi cũng nên nghĩ đến chuyện chia nhà đi. Còn nữa, tiền mà anh năm gửi về mấy năm này, mẹ có thể trả cho anh ấy bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, đừng vì chút tiền đó mà tổn hại tình mẹ con, không đáng! Hơn nữa điều kiện nhà chị năm tương lai của con không tầm thường, chúng ta không thể quá kéo chân anh năm được, đúng không? Đương nhiên, con cũng đã tiêu rất nhiều tiền của anh năm, con sẽ trả dần từng khoản cho anh ấy.”

Bà Điêu mang vẻ mặt không cho là đúng: “Thằng năm gửi tiền về là để hiếu kính mẹ và cha con, nó cho cháu trai cháu gái đi học cũng được, mua vài bộ quần áo và chút đồ ăn vặt cho em gái thì đã làm sao?”

Bình Luận (0)
Comment