Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217. Chắc Chắn Là Giả

Chương 217. Chắc chắn là giả Chương 217. Chắc chắn là giả

Chương 217: Chắc chắn là giả

“Đống thuốc đó chắc chắn là giả rồi!” Bà Điêu nói một cách chắc nịch, dù sao cũng là người sống hơn năm mươi năm, rất nhiều chuyện vừa nghĩ đã hiểu ra ngay, nhất định là Phùng Tuấn cầm bình thuốc mà vợ mình mua để bảo vệ thai lập lờ đánh con lận đen, đổ vào bên trong toàn là thuốc giả, Phùng Yến muốn có đứa trẻ này như thế, đương nhiên không dám uống thuốc giả nên chỉ có thể lén đổ đi.

Bà ta càng nghĩ càng thở hổn hển, mắt như sắp nứt ra: “Cha cháu có biết chuyện này không?”

Lý Nhị Nha lắc đầu thành cái trống bỏi.

Bà Điêu chống nạnh: “Vậy là con quỷ đòi nợ Phùng Yến này cấu kết với anh em mình lừa tiền của nhà này! Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, xem hôm nay bà mày trừng trị mày thế nào?”

Bà Điêu xắn tay áo định lao ra ngoài, đến cửa lại bị Lý Thanh Lê và Lý Nhị Nha một trái một phải túm cánh tay.

“Mẹ, chúng ta nghe Nhị Nha nói xong đã, đợi anh hai về rồi lại bàn bạc xem nên xử lý chuyện này thế nào. Chị hai đang ở trong phòng, mẹ muốn dạy dỗ chị ta lúc nào cũng được, trọng điểm là một trăm đồng này!” Lý Thanh Lê chớp mắt điên cuồng với bà Điêu.

Bà Điêu lập tức phanh xe, không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng ta phải đòi được một trăm đồng tiền này về mới là chính sự, đợi bà đây lấy được tiền về, muốn dạy dỗ cô ta thế nào còn không phải đều xem tâm tình của bà đây sao? Chỉ cần cô ta còn là con dâu nhà họ Lý này thì bà có cách trừng trị cô ta!”

Lý Nhị Nha gấp phát khóc, nhỏ giọng nói: “Trong bụng mẹ vẫn còn em trai…”

Bà Điêu cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà đảo trắng mắt, đáp: “Nghĩ mẹ cháu mang thai cục vàng cục bạc à, bà đây cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu cháu trai!”

Bây giờ Lý Thanh Lê cũng đầy một bụng giận dữ, chị hai cô ăn cây táo rào cây sung như thế, mang bụng ra làm thẻ lạnh, chơi cả gia đình lớn bọn họ trong lòng bàn tay, coi cả gia đình bọn họ đều là đồ ngu coi tiền như rác sao? Hễ là người có chút nóng tính chắc chắn đều không nhịn được!

Cô không quên hỏi: “Bụng cháu đau cuối cùng là vì sao?”

Lý Nhị Nha nhìn bà Điêu rồi lại nhìn Lý Thanh Lê: “Là mẹ cháu kêu cháu sắc nước rễ cây uống, cháu cũng không biết là gì, dù sao lần nào uống xong bụng cháu cũng đau. Mẹ cháu nói nhà bà ngoại còn không được ăn cơm, mẹ cháu cũng không có cách, nói ra ngoài bà nội chắc chắn không chịu cho mượn tiền nên chỉ có thể nghĩ ra cách này để lấy ít tiền của bà nội, dù sao chỉ cần dừng uống nước rễ cây đó thì bụng sẽ không đau nữa…”

Nghe xong Lý Thanh Lê và bà Điêu đồng thời im lặng.

Lý Thanh Lê mang vẻ mặt táo bón: “Mẹ, Nhị Nha không thể ở với chị hai được nữa, bằng không đầu óc con bé sẽ hỏng mất! Mẹ con bé kêu con bé uống nước rễ cây thì con bé uống, lần sau kêu con bé uống thuốc độc nó cũng uống quá?”

Cô quay đầu trừng mắt nhìn Lý Nhị Nha với vẻ khó tin: “Lý Nhị Nha, đầu óc cháu có bệnh sao? Hả? Cô tốn tiền cho cháu lên cấp ba là để trông mong cháu sau này khôi phục kỳ thi đại học có thể có tương lai, nhớ hiếu kính cô út của cháu, nhưng bây giờ đầu óc của cháu sắp hỏng rồi, còn lên cấp ba gì nữa? Có tiền này cô đi mua bột mạch nha và kẹo sữa thỏ trắng về ăn cho ngọt miệng không tốt hơn sao? Tiêu cho cháu như vậy còn chưa đợi cháu đỗ đại học cháu đã mất mạng rồi! Thiệt tình, sao cô phải thương cháu chứ? Thật lãng phí tình cảm của cô!”

Từ khi Lý Thanh Lê ra mặt cho Lý Nhị Nha, hai cô cháu ở chung với nhau cho tới nay, Lý Thanh Lê đã dần dần trở thành sự tồn tại chỉ đứng sau cha mẹ trong lòng Lý Nhị Nha, bây giờ cô quở trách cô bé bằng giọng nói gay gắt lại vô cùng đau lòng như vậy, mỗi một câu đều giống như cái roi vụt mạnh lên người cô bé, đau đến mức tim của cô bé cũng co rút lại một chỗ.

Lý Thanh Lê hiển nhiên đã giận không kiềm chế được nữa rồi, mặc kệ Lý Nhị Nha có khóc dữ dội bao nhiêu, trái tim của cô cũng không đau đớn chút nào cả.

Cô và bà Điêu ngồi trong nhà chính đợi, đợi đến khi cả bốn phòng đều về nhà, ngoại trừ chị hai Lý và Lý Thành Dương không ở nhà ra thì những người khác đều được gọi đến nhà chính, cửa lớn đóng lại, mở cuộc họp gia đình.

Bình Luận (0)
Comment