Chương 218: Quỳ xuống cho tao
Mọi người nhìn thấy trong cơn giận dữ của mẹ/ bà nội mình mang theo vẻ hung hãn, sắc mặt dữ tợn kèm theo khinh thường, răng cũng nghiến ken két, thế này nếu không phải có thù giết cha lừa tiền với mẹ/ bà nội, thì mẹ/ bà nội bọn họ sẽ không bày ra vẻ mặt hung dữ như thế.
Mà sau lưng mẹ bọn họ, Lý Thanh Lê giống như một hộ pháp, khoanh tay hất cằm, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, kiêu ngạo, cao không với tới.
Bà Điêu vừa mới chạm mông vào ghế dài, đã vỗ một phát xuống bàn, quát một tiếng với anh hai Lý: “Lý Thành Dũng, quỳ xuống cho tao!”
Đầu óc của anh hai Lý còn chưa phản ứng lại thì hai đầu gối đã quỳ trên đất, không có cách nào khác, luyện hơn ba mươi năm đã thành phản xạ có điều kiện rồi.
Anh ta rất mơ hồ, gãi loạn mái tóc, nói với vẻ rất vô tội: “Mẹ, sao vậy ạ? Gần đây con không làm ra chuyện xấu gì mà?”
Tròng mắt của bà Điêu như sắp bay ra: “Mày không có nhưng con vợ mày lấy thì có đấy! Bụng vợ mày hoàn toàn không sao hết, cô ả cấu kết với anh em nhà mình diễn một màn lừa tiền của nhà họ Lý này! Hay lắm, gả đến nhà họ Lý bọn tao mười mấy năm lại không nhìn ra được cô ả có lá gan chó này, bà mày thật đúng là đã coi thường cô ả rồi.”
Anh hai Lý còn cười: “Mẹ, mẹ đang nói đùa ạ? Chỉ Tiểu Yến? Cô ấy nào có lá gan đó? Không thể nào, chắc chắn không thể nào…”
Lý Thanh Lê đẩy Lý Nhị Nha ra trước mặt: “Lý Nhị Nha, cháu nói với cha cháu đi, mẹ cháu không bệnh giả có bệnh thế nào? Lại lén lút đỏ thuốc giả đi? Rồi lại ép cháu uống nước rễ cây để lừa thêm ít tiền của bà nội cháu ra sao?”
Đôi mắt mang theo ý cười của anh hai Lý đối diện với ánh mắt trốn tránh lại áy náy của Lý Nhị Nha, ý cười còn sót lại trên mặt lập tức biến mất sạch: “Nhị Nha?”
Lý Nhị Nha dùng răng cắn môi, đột nhiên cúi thấp đầu xuống, giọng ồm ồm: “Cha… mẹ đã lừa tất cả chúng ta, những gì bà nội nói… đều là thật.”
Anh hai Lý vốn đang quỳ rất thẳng, nghe xong những lời này mông ngồi bệt lên gót chân, vẻ mặt hoang mang: “Hả?”
Đã đến nước này, chuyện chị hai Lý lừa tiền nhà mẹ chồng giúp nhà mẹ đẻ đã như ván đã đóng thuyền, ba anh em anh cả Lý nhìn về phía anh em mình với ánh mắt tràn đầy vẻ đồng cảm.
Bà Điêu hừ lạnh một tiếng: “Vốn dựa theo tính cách của tao, tao chắc chắn sẽ đánh chết cô ta, rồi lại ném cô ta về nhà họ Phùng! Tao còn muốn dẫn anh em mày tới xử lý anh em nhà mẹ đẻ cô ta một trận nhớ đời nữa! Để bọn họ không có cách nào làm người ở đội sản xuất! Còn muốn mẹ cô ta và anh em cô ta đền tiền gấp đôi cho tao, xin lỗi tao, mới miễn cưỡng xả bớt cục tức này của bà. Nhưng mẹ mày nể tình cô ta đang mang thai con của mày, tạm thời nhịn không động vào cô ta, nhưng kêu tao nuốt cục tức này thì hoàn toàn không có khả năng đâu con ạ! Thằng hai, giờ mày nói đi, chuyện này mày tính thế nào?”
Anh hai Lý ngồi bệt trên đất, đôi mắt thật lâu không nhúc nhích, rõ ràng đã bị tin tức này đánh cho không lấy lại được bình tĩnh.
Đó chính là một trăm đồng tiền lận! Công xã bọn họ có rất nhiều gia đình lớn bận rộn cả năm, kết quả cũng chỉ chia được tám mươi, một trăm đồng tiền, nhà bọn họ vì có một người anh em từng làm lính nên cuộc sống mới dễ thở hơn nhà người khác một chút, nhưng một trăm đồng tiền chắc chắn cũng được coi là một khoản tiền lớn.
Còn nữa, anh hai Lý và chị hai Lý là đối tượng tự bàn, tình cảm khác hẳn, bây giờ anh ta biết được vợ mình cùng nhà mẹ đẻ lừa tiền của mẹ mình, lừa cả gia đình lớn bọn họ, cũng lừa cả một người làm chồng như anh ta… điều này ai có thể chịu được?
Đám người anh cả Lý có khi nào từng thấy anh em mình mất hồn mất vía như vậy? Tất cả đều rất không đành lòng, mồm năm miệng mười nói thay anh hai Lý.
“Mẹ, xảy ra chuyện này người đau lòng nhất là thằng hai, mẹ cho nó chút thời gian bình tĩnh lại đã?”
“Mẹ, hay là để con đỡ anh hai lên trước, mẹ nhìn bộ dáng của anh ấy đã mất hồn rồi.”
“Anh hai, đàn ông chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, máu chảy mồ hôi rơi chứ không rơi nước mắt, có gì mà không chịu đựng được? Mau đứng lên!”