Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219. Đúng Là Cái Thứ Hèn Nhát

Chương 219. Đúng là cái thứ hèn nhát Chương 219. Đúng là cái thứ hèn nhát

Chương 219: Đúng là cái thứ hèn nhát

Bà Điêu tức giận trừng mắt nhìn anh hai Lý: “Đúng là cái thứ hèn nhát! Bình thường hùng hổ lắm cơ mà, vừa gặp chuyện đã nhũn chân, sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày, ngay cả vợ mình cũng không quản được! Chậc…”

Đám người anh cả Lý thấy bà Điêu không ngăn cản mới ba chân bốn cẳng đỡ anh hai Lý ngồi lên ghế, sau đó cả gia đình bắt đầu bàn bạc xem nên lấy lại một trăm đồng tiền này thế nào.

Anh cả Lý bảo: “Chúng ta trực tiếp tới nhà họ Phùng đòi là được, vợ thằng hai là con gái nhà họ Phùng bọn họ, bọn họ cũng không thể không quản?”

Bao gồm cả chị cả Lý, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh cả Lý, ánh mắt đó rõ ràng viết: Rất ngốc, rất ngây thơ.

Nếu như người nhà họ Phùng biết nghĩ thay cho chị hai Lý thì sẽ không nghĩ ra cái cách thối nát này lừa tiền nhà họ Lý, hại chị hai Lý đến chỗ bất nghĩa.

Anh tư Lý siết hai nắm tay, trong đôi mắt cá chết lóe lên tia sáng hưng phấn, nôn nóng bảo: “Con thấy vẫn nên xông tới cửa đánh thằng Phùng Tuấn đó một trận, nhà nó cũng chỉ có mình nó là con trai mà nhà chúng ta tận năm người, mỗi người một đấm đã có thể đánh nó sấp mặt rồi! Đánh sợ rồi tiền sẽ có ngay thôi!”

Anh ba Lý hơi nhíu mày: “Đánh thì chắc chắn phải đánh rồi, nhưng sợ là bọn họ đã tiêu sạch một trăm đồng tiền, không có tiền trả…”

“Bà ta dám?” Bà Điêu vỗ mạnh xuống bàn: “Mẹ cô ta dám tiêu tiền của tao, tao sẽ dỡ cả nhà bà ta xuống, tiền này phải trả! Muốn chiếm lời của Điêu Nghi Tú này, người đó vẫn chưa ra đời đâu!”

Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên anh hai Lý đứng bật dậy khỏi ghế, không nói lời nào đi tới góc tường cầm một cái xẻng, sau đó mở cửa nhanh chóng đi ra sân.

Đám người Lý Đại Bảo ở trong góc tường đang dán lỗ tai nghe lén bên ngoài nhà chính đồng loạt tản ra.

Bà Điêu phản ứng lại, vội nói: “Thằng cả, tụi bây đứng đó làm gì, còn không mau đuổi theo, đừng để thằng hai chịu thiệt!”

Ba anh em anh cả Lý vội vàng cầm công cụ đuổi theo.

Cả gia đình lớn đi tới cửa, mắt nhìn theo bốn anh em rời đi, khi quay người trong căn phòng của phòng hai truyền tới tiếng bốn phần suy yếu ba phần vô lực của chị hai Lý: “Nhị Nha, con ở đâu? Cha con đi đâu rồi?”

Bà Điêu sát khí đằng đằng, trừng mắt nhìn căn phòng của phòng hai, như thể sắp xuyên thủng vách tường đục một cái lỗ lên người bên trong đó, ngoài miệng còn nói: “Sau này các người không ai được phép để ý đến cô ta, cô ả này quá xúi quẩy!”

Chị hai Lý trong phòng hai lập tức không lên tiếng nữa.

Bởi vì mong ngóng bốn anh em nhà họ Lý ra ngoài nên mọi người đều không có tâm trạng ăn cơm, bà Điêu hiếm khi hào phóng vừa vào nhà chính đã thắp đèn dầu, cả gia đình ngồi trong nhà chính đợi bốn anh em về.

Lần này đợi đến tận nửa đêm, mấy đứa nhỏ đã sớm không chống đỡ được đều về phòng ngủ hết, Lý Thanh Lê dứt khoát nhoài người lên bàn ngủ gật, lim dim được một giấc, bốn người anh cả Lý mới cả người sát khí từ bên ngoài về.

Anh hai Lý là người bước vào nhà chính đầu tiên, đi thẳng về phía bàn vuông, trước móc túi tiền bên trái lấy ra một đống tiền và phiếu nhăn nhúm ném lên bàn, vài tờ trong đó còn hơi đỏ, sau đó lại móc bên túi phải ra một nắm tiền xu mệnh giá khác nhau đặt lên bàn.

Bà Điêu nhanh chóng đoán ra: “Không tính số tiền xu này, trong này cộng lại đã hơn trăm đồng.”

Lý Thanh Lê rất nhanh đã phản ứng lại: “Dư ra là tiền của nhà họ Phùng, vốn dĩ nhà họ Phùng bọn họ cũng không nghèo đến mức cùng đường mạt vận? Xem ra không phải nghèo mà chỉ đơn giản là xấu xa!”

Người xấu làm việc xấu, còn học đòi lý do nữa?

Anh hai Lý cũng không biết có nghe lọt hay không mà quay người ra ngoài, đi thẳng vào phòng mình.

Lý Thanh Lê không dám chậm trễ chút nào, đỡ mẹ mình nhẹ chân nhẹ tay đi theo, đến ngoài cửa phòng hai, cô đã nghe thấy anh hai Lý dùng giọng nói không có chút độ ấm nào hỏi: “Phùng Yến, cô có lời gì muốn nói với tôi không?”

Trong căn phòng không có đèn, tối như hũ nút, chỉ có giọng nói yếu ớt hơn nữa mang theo tức giận của Phùng Yến là vô cùng rõ ràng.

“Lý Thành Dũng, anh đối xử với tôi như vậy sao? Anh biết tôi mang thai lần này vất vả bao nhiêu không? Anh có biết đến bây giờ tôi vẫn chưa ăn tối, đói đến mức đổ mồ hôi lạnh rồi không? Anh có biết bụng tôi khó chịu thế nào không? Anh không biết! Anh chẳng biết cái quái gì hết, nửa đêm mới về nhà còn dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi? Anh còn là con người sao? Hu hu hu…”

Bình Luận (0)
Comment