Chương 230: Đương nhiên là thật
“Đương nhiên là thật!” Vẻ mặt của Lý Thanh Lê vô cùng bình tĩnh: “Bây giờ cho dù thanh niên trí thức Phó Bạch có cầu xin con kết hôn tượng con cũng chỉ có một câu, mơ đẹp nhỉ!”
Bà Điêu bị khí thế tự tin và khoa trương của Lý Thanh Lê chấn động, lập tức lấy lại bình tĩnh dựng ngón cái khen liên tiếp: “Vẫn là Tiểu Lục có trình độ, có mắt nhìn, có giác ngộ!”
Lý Thanh Lê cười khà khà: “Đều là di truyền từ mẹ con cả.”
Bà Điêu được dỗ cười híp cả mắt lại.
Lý Thanh Lê: Chỉ cần trình độ nói vớ vẩn của con cao, không ai có thể trị được con! Khà khà…
Cô vất vả lắm mới thoát thân được, băng qua hai nhà họ Hứa và nhà họ Phan, qua cầu gỗ rẽ phải, băng qua rừng trúc rộng lớn, cuối cùng tới nơi cô đã hẹn trước với Phó Bạch. Rừng trúc người tới người lui tai mắt nhiều, Phó Bạch đã đồng ý với yêu cầu của cô đổi tới nơi khác.
Khi cô tới Phó Bạch đã tới rồi, lưng dựa vào một cây bào đồng trơ trụi, trong tay cầm một quyển sách đọc lướt qua, nghe thấy tiếng bước chân anh quay đầu nhìn qua, lộ ra ý cười giống như gió xuân với người tới, băng tuyết trong mắt cũng tan ra.
“Tới rồi.”
Lý Thanh Lê bước chân rất nhẹ nhàng đi qua, nói: “Mỗi lần thấy anh, anh đều cầm một quyển sách, em nghe người ta nói buổi tối anh còn bật đèn pin đọc sách, hôm nay em muốn xem rốt cuộc anh đọc cái gì mà khiến anh si mê thế!”
Phó Bạch lại tránh khỏi bàn tay thò tới của Lý Thanh Lê, mỉm cười: “Quyển này không hợp với em.”
Trong mắt Lý Thanh Lê lóe lên tia sáng nguy hiểm, nói với vẻ đe dọa: “Sách gì mà em không thể dọc? Phó Bạch, còn không đưa cho em thì anh sẽ hối hận đấy!
Phó Bạch không kiên trì nữa mà giao quyển sách trong tay một cách ngoan ngoãn nghe lời.
Lý Thanh Lê cầm quyển sách, lọt vào mắt là một cô gái thắt bím tóc, mặc áo vạt chéo hoa nhí màu tím, tay trái và tay phải của người ta lần lượt túm một con gà trống và một con gà mái, bên dưới mặt bìa là bốn chữ to: Thiến gà thế nào.
Khóe mắt của Lý Thanh Lê giật một cái, tâm trạng vô cùng phức tạp: “… Phạm vi đọc qua của anh thật sự nhiều đấy.”
Cùng lúc nói chuyện còn ném lại [Thiến gà thế nào] cho Phó Bạch.
Phó Bạch cất quyển sách đi, cười đáp: “Giết thời gian mà thôi.”
Lý Thanh Lê không muốn lãng phí thời gian vào những việc nhỏ nhặt này nữa, quyết định đi thẳng vào vấn đề chính, mỉm cười hỏi: “Quà sinh nhật mà anh chuẩn bị cho em đâu?”
Phó Bạch cầm túi đeo màu xanh quân đội treo trên cây xuống, lúc thủ thế mở ra nghe thấy Lý Thanh Lê cười ha ha, bảo: “Đồng chí Phó Bạch, thân tình nhắc nhở anh, nếu như anh lại lấy ba quyển sách nữa ra, có khả năng anh sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đâu.”
Tuy nói bụng có thi thư cả người khí chất, nhưng cô càng thích thực tế hơn một chút, ví dụ như chân giò và thịt kho tàu chẳng hạn.
Động tác của Phó Bạch dừng lại, bàn tay ở trong túi đeo chuyển hướng, móc ra hai tờ phiếu lòe loẹt từ bên trong, bên trên in một con heo béo đáng yêu béo tròn, anh lời ít mà ý nhiều: “Phiếu thịt.”
Đôi mắt của Lý Thanh Lê lấp lánh ánh sao, đầu ngón tay chạm vào phiếu rồi lại đẩy về, quay mặt nói: “Chú dì cần nó hơn em, anh để lại cho họ đi.”
Phó Bạch hỏi: “Em chắc chứ?”
Lý Thanh Lê gật đầu một cách khó khăn.
Phó Bạch không từ chối, động tác nhét vào cặp đó phải nói là như nước chảy mây trôi.
Lý Thanh Lê có hơi trợn tròn mắt.
Phó Bạch chớp đôi mắt với vẻ vô tội, hỏi: “Có phải em hối hận không, anh có thể đưa lại cho em?”
Lý Thanh Lê rưng rưng nước mắt, lắc đầu: “Không hối hận, không hối hận một chút nào hết, hối hận không phải đại mỹ nhân.”
Phó Bạch nhìn cô, bất chợt khẽ cười một tiếng, anh nắm tay Lý Thanh Lê rồi nhét phiếu thịt vào tay cô, giọng nói mang theo ý cười bảo: “Cha mẹ anh biết anh kết đối tượng, đặc biệt viết thư về kêu anh đối xử thật tốt với em. Bây giờ chuyện của cha mẹ anh đã có cơ hội xoay chuyển, tình hình tốt hơn trước đây nhiều rồi, em không cần nghĩ quá nhiều đâu.”
“Thật sao?” Lý Thanh Lê mừng rỡ hỏi.
“Ừm, thứ anh có thể làm cho em cũng không nhiều, em thích là được.” Phó Bạch nói như vậy, không hề cân nhắc đến với tình hình của bản thân muốn lấy được phiếu thịt cũng không dễ dàng đến vậy.