Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231. Đợi Thêm Đi

Chương 231. Đợi thêm đi Chương 231. Đợi thêm đi

Chương 231: Đợi thêm đi

Lý Thanh Lê lại không nghĩ nhiều như thế, trở tay nắm cánh tay của Phó Bạch: “Nói như vậy em có thể thẳng thắn với cha mẹ mình được rồi đúng không? Anh không biết đâu, mắt của mẹ em lợi hại lắm, em sắp rụng hết tóc rồi đây, mẹ em đang nghi ngờ em có phải lại tìm thanh niên trí thức bàn đối tượng không kìa!”

Nói xong Lý Thanh Lê chợt mím chặt môi, đôi mắt mở to, giống như con nai nhỏ hoảng sợ trong rừng, ở trước mặt người đương sự nói chuyện này hình như có hơi không thích hợp?

Phó Bạch lại như không nghe được, chỉ đáp: “Đợi thêm đi, đợi khi sự việc hoàn toàn quyết định đã.”

Lý Thanh Lê cũng không hề nhỏ tiếng than thở: “Lại phải đợi? Thật ra em cũng không để ý mấy chuyện này đâu. Anh còn như thế, em thật sự sẽ nghi ngờ có phải em lại gặp một tên đàn ông cặn bã không có lương tâm nữa không?”

Phó Bạch ôm Lý Thanh Lê, bên chóp mũi là mùi thơm nhẹ nhàng trong mái tóc cô, anh nói: “Anh biết năm sau em có khả năng sẽ vào xưởng dệt, nếu vì chuyện của cha mẹ anh mà ảnh hưởng đến thành phần chính trị của em, anh sẽ rất áy náy.”

Lực ôm Lý Thanh Lê càng chặt hơn nhưng giọng nói có hơi lạnh: “Nhưng nếu lần sau em còn nhắc đến tên Vương Húc Đông này nữa, anh không đảm bảo mình sẽ không vì ghen mà làm ra vài chuyện không lý trí đâu.”

Lý Thanh Lê ngoan ngoãn giống như một con thỏ nhỏ: “Vâng vâng vâng, em đảm bảo không nhắc đến cái thứ xúi quẩy đó nữa.”

Sắc mặt của Phó Bạch dịu đi, dùng giọng nói vốn chất lượng tốt lại ấm áp của mình bảo: “Lê Tử, ngày mai không có tiết, chúng ta vào huyện xem phim đi.”

Lý Thanh Lê lập tức bị dời lực chú ý: “Được!”

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng một mình đi vào huyện, cho nên để ngày hôm sau có thể thuận lợi đi vào huyện mà cô đã vắt hết óc nghĩ ra rất nhiều cái cớ, ngày hôm sau khi cô nói với mẹ mình rằng mình muốn đi vào huyện mua đồ ăn vặt, bà Điêu cũng không hề nghĩ ngợi đã đồng ý. Điều này khiến Lý Thanh Lê không khỏi bắt đầu nghi ngờ, địa vị của cô ở trong lòng mẹ cô có phải đã bị người khác thay thế rồi không, cô có còn là đứa trẻ được thương yêu nhất trong lòng mẹ cô không?

Để không khiến người nghi ngờ, Lý Thanh Lê và Phó Bạch chia binh thành hai ngả, cô đi trước một bước tới huyện, đợi anh ở cổng rạp chiếu phim mà hai người đã hẹn.

Bây giờ Lý Thanh Lê đã rút bớt nét phúng phính của trẻ con, hai má hơi đầy, làn da trắng nõn không tỳ vết, mái tóc đen tuyền dùng dây buộc gọn lại sau đầu, ánh mắt trời màu vàng ấm mùa đông rải lên gương mặt như ngọc của cô, đẹp giống như một con búp bê.

Tuy rằng trên người cô không mặc đồ thời thượng nhất ở huyện và thành phố hiện giờ, nhưng cô là mỹ nhân, mặc gì cũng ưa nhìn hết, đứng ở đó nhìn trái ngó phải, xinh đẹp giống như một bông hoa đẹp động lòng người, khiến không ít người dừng bước quay đầu, liên tiếp nhìn qua.

Lý Thanh Lê đã đảo trắng mắt với người đi đường thứ ba có ánh mắt đánh bạo rồi, đúng lúc này đột nhiên bên vai bị người vỗ một cái.

“Em nói mấy người này…” Lý Thanh Lê quay đầu lại, tiếng nói chợt im bặt vì người đứng sau cô không Phó Bạch, mà là Đỗ Văn Thanh đã lâu không gặp.

Tuy rằng Lý Thanh Lê có ấn tượng rất tốt về Đỗ Văn Thanh, nhưng hành động vỗ vào vai cô của anh ta vẫn khiến trong lòng cô có hơi bất mãn, cô trừng mắt nhìn người ta, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Đỗ Văn Thanh, anh vỗ vai em làm gì?”

Hai má của Đỗ Văn Thanh nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ hồng, vội vàng xin lỗi: “Là anh mạo muội, xin lỗi, Tiểu Lê.”

Lý Thanh Lê không thể phát hỏa với một người có tính cách tốt như vậy, chỉ có thể quay đầu không nhìn anh ta nữa.

Đỗ Văn Thanh thấy thế vội vàng quay đầu nói với người phụ nữ có khí chất cao ngạo và trưởng thành bên cạnh mình: “Phó xưởng trưởng Mai, vị này là đồng chí Lý Thanh Lê, Tiểu Lê là… bạn của tôi, Tiểu Lê, vị này là phó xưởng trưởng Mai của xưởng phân bón hóa học.”

Thấy Lý Thanh Lê làm thinh, anh ta cười bất đắc dĩ nhưng cũng không nổi giận, mà nói với người bên cạnh: “Phó xưởng trưởng Mai, tôi nói với Tiểu Lê vài câu, rất nhanh sẽ qua đó.”

Người phụ nữ được gọi là phó xưởng trưởng Mai lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người Đỗ Lê, gật nhẹ đầu với Lý Thanh Lê, giọng nói lưu loát và dứt khoát giống như con người cô ta: “Tạm biệt.”

Bình Luận (0)
Comment