Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 232. Con Người Anh Thật Sự Không Tồi

Chương 232. Con người anh thật sự không tồi Chương 232. Con người anh thật sự không tồi

Chương 232: Con người anh thật sự không tồi

Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn bóng lưng rời đi của phó xưởng trưởng Mai, rồi lại liếc mắt nhìn Đỗ Văn Thanh, chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, cô và Đỗ Văn Thanh có gì hay để nói? Lời nên nói không phải đều đã nói trong thư rồi sao?

Tuy rằng như thế nhưng Đỗ Văn Thanh vốn lớn lên có lực tương tác, lại tươi cười chào đón cô, có câu giơ tay không đánh người cười, cô cũng không tiện có thái độ quá xấu, chỉ có thể cười qua loa với anh ta, nhưng cũng không có dự định chủ động mở miệng.

Trong mắt Đỗ Văn Thanh từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười: “Em tới huyện sao không viết thư nói với anh, anh cũng tiện tìm thời gian tới tiếp đón em?”

Lý Thanh Lê nhìn anh ta với vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau ba giây cô khen một cách thật lòng thật dạ: “Đồng chí Đỗ Văn Thanh, con người anh thật sự không tồi nha!”

Cô đã viết lá thư có thể nói là tuyệt giao cho anh ta, vậy mà lúc gặp mặt anh ta vẫn còn khách sáo với mình như vậy, thậm chí còn bằng lòng tốn tiền mời mình ăn cơm, rốt cuộc đây là đồng chí tốt rộng lượng hào phóng cỡ nào đây?

Người bạn như vậy, xin hãy cho cô một tá!

Gò má của Đỗ Văn Thanh lại hơi đỏ vì được khen, nói chuyện cũng có hơi lắp bắp: “Anh… anh nào có tốt như em nói?”

Lý Thanh Lê mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, phỏng chừng Phó Bạch đã sắp đến, nếu như bị anh nhìn thấy cô và Đỗ Văn Thanh gần nhau nói chuyện sẽ lại hỏi đông hỏi tây, mới nói qua loa: “Đồng chí Đỗ Văn Thanh, anh có việc thì mau đi làm đi, phim em muốn xem sắp chiếu rồi.”

Vẻ mất mác trong mắt Đỗ Văn Thanh hiện ra rõ ràng: “Vậy được, lần sau em tới huyện nhất định phải viết thư nói với anh, anh biết một quán cơm quốc doanh có chân giò và thịt kho tàu vô cùng ngon, em chắc chắn sẽ thích.”

Lý Thanh Lê gật đầu một cách chân thành: “Được được, anh mau đi làm việc đi, công việc quan trọng hơn.”

Đỗ Văn Thanh đứng nguyên tại chỗ nhìn cô một lúc, trong mắt như có nghìn vạn lời muốn nói, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu tạm biệt, sau đó chậm rãi rời đi.

Anh ta đi xa rồi, đột nhiên Lý Thanh Lê nảy ra suy nghĩ, nói ra thì mình với Đỗ Văn Thanh mới gặp nhau có hai lần, cô đã từng nói với anh ta mình thích ăn chân giò và thịt kho tàu nhất rồi sao?

Phó Bạch nhìn lướt qua một lượt, hỏi: “Lê Tử, em muốn xem phim nào?”

Lý Thanh Lê cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp: “Đương nhiên là phim có giờ chiếu gần nhất rồi, xem xong phim còn có thể đi dạo trong huyện.”

Phó Bạch lại nói: “Nếu đã tới hiển nhiên phải xem thứ muốn xem nhất, trong lúc đợi chúng ta có thể đi dạo trong huyện trước, em cảm thấy thế nào?”

Lý Thanh Lê chớp đôi mắt to trong veo: “Vậy nếu bộ phim em muốn xem có giờ chiếu không sớm không muộn, đi dạo cũng dạo chưa xong, vậy phải làm sao?”

Phó Bạch buồn cười, hỏi ngược lại: “Em tới huyện chủ yếu là để xem phim hay để đi dạo?”

Lý Thanh Lê ưỡn cao ngực, có lý chẳng sợ: “Trẻ con mới chọn, người lớn đương nhiên muốn hết!”

Phó Bạch: “…”

Anh quyết định đổi cách khác, đôi mắt phượng xinh đẹp gợn sóng nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Nếu bộ phim anh muốn xem ở mãi cuối cùng mới chiếu thì sao?”

Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn xung quanh, xác định không có người nào tới gần đột nhiên nói nhanh một câu bên tai Phó Bạch.

Đôi mắt của Phó Bạch nhìn cô giống như hồ nước thu có gió thổi nhẹ, lăn tăn gợn sóng, hai bên tai chợt đỏ bừng.

Trên mặt Lý Thanh Lê hiện ra nụ cười đã đạt được mục đích, lại hỏi với giọng dịu dàng: “Đồng chí Phó Bạch, chúng ta xem phim nào đây?”

Phó Bạch mang vẻ mặt không có cảm xúc: “À…”

Xem xong bộ phim gần một trăm phút, đồng hồ đã chỉ đến mười hai rưỡi trưa, Lý Thanh Lê và Phó Bạch sóng vai nhau ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài miệng còn bàn luận về tình tiết trong phim.

“Chiến chim sẻ, chiến pháo, chiến tập kích… em khâm phục nhất chính là cái đầu thông minh của Cao Truyền Bảo, nếu như em cũng thông minh như anh ta vậy thì tốt biết bao, thi cấp ba cũng không cần tốn sức nhiều như vậy nữa.” Lý Thanh Lê cảm thán.

“Em cảm thấy em không thông minh?” Phó Bạch cười một tiếng với vẻ khó hiểu: “Anh lại cảm thấy em rất thông minh đấy chứ.”

Đôi mắt của Lý Thanh Lê sáng ngời, vừa mừng vừa sợ: “Thật sao? Ví dụ như?”

Phó Bạch nghiêm túc: “Ví dụ em tìm được người đúng đắn làm đối tượng chẳng hạn.”

Bình Luận (0)
Comment