Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233. Anh Thay Đổi Rồi

Chương 233. Anh thay đổi rồi Chương 233. Anh thay đổi rồi

Chương 233: Anh thay đổi rồi

Lý Thanh Lê im lặng, một lúc sau mới buồn bã bảo: “… Phó Bạch, anh thay đổi rồi.” Cũng không còn là Phó Bạch như bông hoa cao ngạo, như tuyết trắng trên đỉnh núi ngày trước nữa.

Hai người vừa nói vừa cười đi trên đường, đi được nửa đường đột nhiên nghe thấy một giọng nữ thiếu độ ấm giống như đang ra lệnh cho người ta.

“Đồng chí Lý Thanh Lê, làm phiền cô đợi một chút.”

Lý Thanh Lê và Phó Bạch dừng chân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phó xưởng trưởng Mai trước đó đã gặp một lần sải bước dài như gió tiến tới, cô ta liếc mắt nhìn Phó Bạch một cách không rõ ý tứ trước, lại lộ ra nụ cười khách sáo mang theo khí lạnh với Lý Thanh Lê.

“Đồng chí Lý Thanh Lê, mạo muội hỏi một câu, các cô là… quan hệ tình nhân?”

Lý Thanh Lê nhíu mày lại, ánh mắt có vài phần bất mãn, nhưng nghĩ đến anh họ cả của mình còn đang đi làm ở xưởng phân bón hóa học, không thể tùy tiện đắc tội nên chỉ có thể kiềm chế cơn giận, hỏi ngược lại: “Phó xưởng trưởng Mai, cô hỏi chuyện này làm gì?”

Phó xưởng trưởng Mai nhìn ra được cô gái trẻ viết hết tâm trạng lên mặt trước mặt này có hơi bất mãn, ánh mắt hơi dịu đi một chút, cười bảo: “Xưởng phân hóa học chúng tôi có rất nhiều nam thanh niên xuất sắc chưa kết hôn, đồng chí Lý Thanh Lê cô lại lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu như cô chưa có đối tượng, tôi cũng có thể giúp các chàng trai trong xưởng chúng tôi tạo ra một vài cơ hội.”

Diễn kịch phải diễn cho tròn, ánh mắt lại nhìn về phía Phó Bạch: “Thuận tiện giúp nhân viên nữ trong xưởng chúng tôi cũng tạo ra vài cơ hội.

Lý Thanh Lê hé miệng định nói gì đó, lại nghe thấy Phó Bạch mang theo vẻ áy náy, mỉm cười đáp: “Thật ngại quá, xưởng các cô cho dù là nhân viên nam hay là nhân viên nữ cũng không có một chút cơ hội nào đâu, chúng tôi còn có việc, đi trước một bước.”

Nói xong anh kéo cổ tay của Lý Thanh Lê, đi lướt qua phó xưởng trưởng Mai.

Phó xưởng trưởng Mai: “…” Tuy là thế nhưng chàng trai này nói chuyện có hơi thèm đòn.

Hai người đi xa rồi, một chút ý cười trong mắt của Mai Ngâm Tuyết cũng biến mất sạch, buổi tối tan làm cô ta gặp được Đỗ Văn Thanh trên đường, đẩy nhanh tốc độ đạp xe đuổi theo.

Chiều ngày thứ ba xem xong phim trong huyện trở về, Lý Thanh Lê chào hỏi bà Điêu rồi mang theo hai con chim bồ câu đi xuống chân núi kiếm ăn, đến dưới chân núi cô buộc hai con bồ câu lên cây, quay người móc ra bốn quả trứng bồ câu từ trong túi.

Vốn kiếm ăn là giả, thêm bữa cho mình mới là thật, Lý Thanh Lê chuẩn bị tùy tiện cầm vài viên đá xếp thành một cái bếp nhỏ, trực tiếp nướng trứng ăn.

Cô bận rộn một lúc, cuối cùng cũng nhóm được lửa, phần còn lại là mấy chuyện nhỏ như thêm củi tăng độ lửa, để ý sức lửa này mà thôi. Cô ngồi dựa người bên dưới một cây hòe cổ thụ, vừa nướng trứng chim bồ câu, vừa móc một quyển sách ngữ văn dùng để kê chân bàn ra tùy tiện lật đọc.

Về phần tại sao lại vừa nướng trứng chim bồ câu vừa đọc sách, không phải Phó Bạch nói bụng có thi thư cả người khí chất đấy sao, bây giờ cô lại đang đọc sách, đợi ăn trứng bồ câu no bụng rồi, khí chất và bụng đều không chậm trễ, đây chẳng phải chính là câu trả lời hoàn mỹ nhất hay sao?

Từ bây giờ cô bắt đầu đọc sách ngữ văn cấp ba, vài năm sau thi đại học chẳng phải sẽ như cá gặp nước, áp đảo mọi người hay sao? Lý Thanh Lê híp mắt bắt đầu mơ mộng.

Chữ còn chưa đọc được hai hàng thì phía đối diện cách lùm cây và cổ thụ có hai giọng nói trong trẻo truyền tới.

Cô vốn đang định chuyển chỗ để không quấy rầy người ta, nhưng cô lại nghe ra được hai người đối phương chính là anh năm Lý Thành Dương của cô và Tô Nhân, cô lập tức dừng bước chân, cũng phải đề phòng Tô Nhân lại giở âm mưu quỷ kế gì đó.

“Lý Thành Dương, nhiều ngày như vậy anh thấy em đều vòng đi thật xa, cần phải thế không? Em là sài lang hay là hổ báo, hay là ma quỷ ăn thịt người?”

Giọng nói của Lý Thành Dương lạnh lùng: “Lần trước những lời nên nói tôi đã nói hết rồi, đây là lần cuối cùng, lần sau cô còn tìm tôi nữa tôi sẽ không trả lời cô.”

Đầu bụi cây đó yên tĩnh một lúc, hình như có tiếng khóc thấp thoáng truyền ra.

Bình Luận (0)
Comment