Chương 234: Hôm nay em không muốn nghe
“Lý Thành Dương, kiếp trước người khác khiến em khóc, anh luôn là người an ủi em đó, nhưng kiếp này người khiến em khóc, khiến em đau lòng lại luôn là anh…”
“Đồng chí Tô Nhân…”
Lời của Lý Thành Dương bị Tô Nhân cắt ngang: “Em biết anh định nói gì nhưng hôm nay em không muốn nghe. Yên tâm, hôm nay không phải em tới để quấn lấy anh, em chỉ tới để nói với anh, em đã làm xong bệnh án, đại khái tháng sau em sẽ về thành phố, anh cũng không cần phiền não vì chuyện của em nữa. Có lẽ, đây chính là sự giải thoát cho cả hai chúng ta…”
“Không phải hai chúng ta, là tôi với cô, chúng ta cũng không có bất cứ liên quan gì cả.”
Tô Nhân rơi vào trong im lặng thật dài, qua một lúc mới cười khổ một tiếng: “Lý Thành Dương, anh vẫn là Lý Thành Dương của kiếp trước đó, chỉ là người anh yêu không còn là em mà thôi.”
“Cô biết thì tốt.”
Lần này không chỉ tn nghẹn họng mà Lý Thanh Lê cách bụi cây cũng có thể cảm giác được một trận nghẹt thở.
Anh năm cô quả nhiên là thẳng nam kiên cường không sai.
Cô còn đang ở đó châm biếm đã nghe thấy Tô Nhân lại mở miệng: “Lý Thành Dương, anh đừng quá đắc ý, em thích anh nhưng không có anh, em vẫn có thể sống rất vui vẻ, không tin anh cứ đợi xem!”
Lý Thành Dương chỉ đáp một chữ đơn giản: “Được!”
Tô Nhân: “…”
Lý Thanh Lê: “…” Em nguyện phong anh năm anh thành sát thủ tâm thiếu nữ, mười bước giết một người, giết không để lại dấu vết!
Tô Nhân đại khái thật sự bị Lý Thành Dương chặn họng không nói được nữa, chỉ trong chốc lát tiếng bước chân đã chạy xa.
Lý Thanh Lê thấy bên này không còn động tĩnh nữa mới lặng lẽ dịch chuyển vị trí, thấy trứng bồ câu đã gần chín mới đặt trên đất cho nguội.
Trong lúc đợi trứng bồ câu cô hếch mũi, ngửi thấy một mùi trứng thơm trong không khí, nhắm mắt lại với vẻ thỏa mãn.
Ngay đúng lúc này, đột nhiên có một cơn gió mạnh tạt qua trước mặt cô, cô nhanh chóng mở mắt, chỉ thấy bốn quả trứng bồ câu trên đất đã mất hai, mà Lý Thành Dương lại đang đứng thẳng thắt lưng đối diện với cô, trong tay rõ ràng đang cầm hai quả trứng bồ câu, vì nhiệt độ của trứng bồ câu cao, anh ta còn tung hướng chuyển qua giữa hai lòng bàn tay, nhưng những động tác này cũng không cản trở anh ta nhìn Lý Thanh Lê với vẻ dù bận vẫn nhàn.
Lý Thanh Lê nhanh chóng đứng dậy, phủi mông xông tới: “Lý Thành Dương, đây là trứng bồ câu em nuôi đẻ ra, còn là em nướng, anh trả trứng bồ câu cho em ngay!”
Cơ thể của Lý Thành Dương khỏe mạnh, qua lại tránh né Lý Thanh Lê nhào tới: “Lý Tiểu Lục, em nghe lén anh với Tô Nhân nói chuyện anh còn chưa tìm em tính sổ, ngược lại em còn la hét với anh trước?”
Hai tay Lý Thanh Lê liên tiếp vồ hụt, càng đuổi càng tức: “Em tới đây trước, còn nữa, em là sợ Tô Nhân giở thủ đoạn, bằng không ai thích nghe các anh nói lời vô nghĩa, có thời gian này em dùng để đọc sách thi đại học không hơn hay sao?”
Lý Thành Dương lại như thể không nghe thấy, thổi vài cái vào quả trứng bồ câu đã nguội, anh ta chỉ cần hai ba cái đã lột xong vỏ, ném trứng vào miệng, sau đó đứng lại không chạy nữa, phồng má nói chuyện: “Rồi, anh tin em.”
Lý Thanh Lê: “… Lý Thành Dương!”
Cô nhấc chân đá một cái lên chân anh ta, thế nhưng dù sao Lý Thành Dương cũng là người từng đi lính, bàn về tố chất cơ thể và tốc độ phản ứng đều nhanh hơn Lý Thanh Lê nhiều, cô thậm chí còn chưa đụng được vào vạt áo của anh ta.
Cô nhanh chóng thu bồ câu đang kiếm ăn, xách lồng bồ câu một đường điên cuồng đuổi theo Lý Thành Dương.
Lý Thanh Lê vất vả lắm mới đuổi đến sân nhà mình, thế nhưng lật tung cả sân lại không tìm được bóng dáng của Lý Thành Dương đâu, khiến cô tức muốn phun máu.
Không phải cô vì hai quả trứng bồ câu đó mà là cô không muốn chịu thua kém, dựa vào cái gì cô phải bị anh năm bắt nạt từ nhỏ đến lớn, chỉ vì anh ta là nam chính sao? Thật khiến người tức chết mất!
Lý Thanh Lê chống nạnh thở phì phò trong sân, Lý Đại Nha từ bên ngoài trở về nhìn thấy cô hai tay nhanh chóng giấu sau lưng, bị Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn qua, trên mặt nặn ra một nụ cười đi tới, thân thiết bảo: “Cô út, cháu lấy một lá thư cho cô, là chú cả họ gửi cho cô ạ.”
Lý Thanh Lê nhận thư, nhìn Lý Đại Nha vài cái, vừa bóc mở phong thư vừa đi về phòng mình.