Chương 235: Rốt cuộc là chuyện gì
Nội dung trong thư cũng không nhiều, cô đọc lướt thật nhanh, ra là anh cả Điêu Mỹ Hán kêu cô hai ngày nữa lên trấn một chuyến, tìm cô có chuyện.
Nếu là xem mắt, anh cả họ chắc chắn sẽ nói thẳng trong thư, nhưng trong thư cũng không nhắc đến chuyện xem mắt chút nào, cho nên rốt cuộc là chuyện gì?
Lý Thanh Lê nghĩ nát óc không ra được, nhưng có một chuyện cô chắc chắn không thể quên.
Sau bữa cơm, buổi trưa tan học, cô ở cổng thôn ôm cây đợi thỏ, Lý Tam Nha tan học về nhà bị cô ôm cổ kéo thẳng đi, đến tận dưới cây liễu bên sông mới dừng lại.
Có lẽ là bản năng của trẻ con hoặc là trí tuệ của Lý Tam Nha mà Lý Tam Nha nhìn thấy Lý Thanh Lê đã tươi cười rạng rỡ, không khác gì chị cả của cô bé, khiến Lý Thanh Lê nhìn mà rất khó chịu.
Cô trừng mắt nhìn: “Lý Tam Nha, còn cười giả dối nữa là cô đánh cháu đấy!”
Lý Tam Nha nhanh chóng ngậm miệng dập tắt nụ cười, nói với vẻ đáng thương: “Cô út, gần đây cháu rất ngoan, không chỉ cháu mà toàn bộ trẻ con nhà chúng ta đều rất ngoan.”
Lý Thanh Lê ra vẻ hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, tiếp tục duy trì, nhưng lần trước cô kêu cháu để ý đến chị cả cháu, thời gian dài như vậy không có phát hiện gì sao?”
Lý Tam Nha mặt ủ mày chau: “Thật sự không có, ngoại trừ…”
Lý Thanh Lê vội hỏi: “Ngoại trừ cái gì?”
“Ngoại trừ gần đây chị ấy nhận rất nhiều thư, nhưng mỗi lần đọc xong chị ấy đều đốt, cháu có muốn đọc cũng không đọc được.”
Lý Thanh Lê vẫn chưa có đầu mối gì về chuyện của Lý Đại Nha, chỉ có thể dặn Lý Tam Nha chú ý đến Lý Đại Nha nhiều hơn, có thời gian lại điều tra xem gần đây Lý Đại Nha nhận thư của ai, chuyện này có liên quan đến tương lai của cô bé, trong tiểu thuyết miêu tả cảnh ngộ khi cô bé mười mấy tuổi cũng không chi tiết, cho nên cô cũng không bận tâm quá nhiều.
Lý Thanh Lê nhiều lần căn dặn Lý Tam Nha, sự việc có liên quan đến vận mệnh của Lý Đại Nha, nhất định phải để tâm. Rõ ràng Lý Tam Nha không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế, cô bé và Lý Đại Nha có tính cách khác biệt, giữa hai chị em xung đột không ít, nhưng nếu thật sự gặp chuyện cô bé chắc chắn sẽ đứng về phe chị mình, cho nên gương mặt nhỏ của Lý Tam Nha lập tức nghiêm chỉnh, gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc lại trịnh trọng, tỏ vẻ mình nhất định sẽ trông chừng chị gái mình.
Lý Thanh Lê rất hài lòng về phản ứng của Lý Tam Nha, Tam Nha trong tiểu thuyết không phải nhân vật phản diện, thật sự gặp chuyện vẫn rất đáng tin.
Hai cô cháu Lý Thanh Lê và Lý Tam Nha tay trong tay về nhà họ Lý ăn cơm, trên bàn cơm cả gia đình tôi một câu anh một câu nói chuyện phiếm. Lý Thanh Lê nói lại chuyện Điêu Mỹ Hán viết thư cho bà Điêu. Bà Điêu coi trọng gia đình anh cả của mình nhất, hiển nhiên không hề do dự mà đồng ý ngay, bà ta có hơi lo lắng có phải anh cả Điêu Nghi Xuân xảy ra chuyện gì rồi không, lại giục Lý Thanh Lê sáng sớm ngày mai đi vào huyện, rồi mang một ít đồ gì đó vào huyện mới tốt.
Cả gia đình mồm năm miệng mười thảo luận tại sao Điêu Mỹ Hán đột nhiên kêu Lý Thanh Lê vào thị trấn, và khi đi tới nhà cậu cả nên mang gì tới, ánh mắt của Lý Đại Nha liên tiếp nhìn về phía Lý Thanh Lê, hình như đang nghiên cứu tìm tòi gì đó.
Thời tiết chuyển lạnh, ban đêm có sương mù trắng, mới sáng sớm bên ngoài vẫn là một mảnh mông lung mờ mịt, toàn đội sản xuất đều bao phủ trong một tầng sương mù mờ ảo.
Lý Thanh Lê đang ngủ ngon bất thình lình bị một đôi tay không nói hai lời lôi cô ra khỏi ổ chăn.
Lý Thanh Lê không mở mắt cũng biết là ai, chắc chắn là mẹ cô rồi, bằng không ai có lá gan này mới sáng tinh mơ đã quấy rầy giấc mộng của cô? Ai kêu chi cần là chuyện của liên quan đến nhà họ Điêu thì mẹ cô luôn rất để tâm đến?
Lý Thanh Lê không có cách nào khác, chỉ có thể dậy rất sớm, mặc quần áo rửa mặt xong xuôi, mẹ cô đã đựng sẵn cháo cho cô, không nóng không nguội vừa vặn ấm, Lý Thanh Lê cũng vô cùng cạn lời.