Chương 236: Con cứ thoải mái chọn
Cô mang đôi mắt trống rỗng ăn sáng, bà Điêu lại ở bên tai cô lải nhải không ngừng.
“Khoai lang khô, ngô xắt nhỏ, gạo cao lương đều mang một ít, cải thảo và củ cải trong vườn rau đã có thể ăn, chưa qua sương muối nên vị không ngon lắm, nhưng dù sao cũng là nhà chúng ta trồng được, vị cũng không tệ được đến đâu. Cái này phải mang nhiều một ít, còn có thể muối ăn. Vợ Mỹ Hán muối đồ ăn ngon. Lá củ cải cũng mềm rồi, mang qua đó nhiều một chút muối ăn cũng rất ngon. Còn cả rau dền khô và đậu cô ve khô phơi lúc hè cũng mang một ít. Trứng gà không mang được, hai đứa chị dâu con cộng thêm con cũng không ăn nhiều. Đúng rồi, trong nhà còn bí đỏ…”
Lý Thanh Lê để mặc bà Điêu nói tróc da miệng, tất cả đều nghe tai này luồn ra tai kia, hoàn toàn không để ý đến, thế nhưng ngay khi cô ăn cơm xong đứng dậy đã nhìn thấy mười cây cải thảo mọng nước tươi mềm chất thành đống trong sân, một giỏ đựng đầy lá củ cải, một giỏ củ cải, còn có một đống rau khô, và một bao tải nhìn không ra đựng cái gì… lập tức chân mềm nhũn, người suýt chút nữa òa khóc ngay tại trận.
Không phải tiếc đồ vì cậu cả của bọn họ giúp đỡ bọn họ còn nhiều hơn, mà là đồ thật sự quá nhiều.
“Mẹ, gần đây cằm của con gái mẹ đã nhọn ra thành thế này rồi, mẹ nhìn cánh tay với chân con mảnh khảnh như vậy làm sao có thể khiêng ba bốn cân đi được?”
Hiển nhiên bà Điêu thương con gái, bàn tay to vung lên, nói một cách rất tiêu sái: “Cái này còn không đơn giản sao? Trên con có năm anh trai, con cứ thoải mái chọn, chỉ cần Tiểu Lục của chúng ta vui là được!”
Năm anh em vốn rải rác trong sân, nhà chính và nhà bếp không hẹn mà cùng bưng bát cơm quay đầu đi, giả bộ mình đang uống cháo đến say mê rồi, thật sự không nghe thấy gì cả, trong lòng thầm cầu một câu: Tổ tiên phù hộ.
Năm nay lương thực trong nhà được chia nhiều, cải thảo và củ cải trong vườn rau lại có thể ăn thoải mái, phải gánh nhiều đồ như vậy vào huyện còn không biết đi đường công xã có thể đón được xe hay không, lỡ như vận may không tốt không bắt được xe, vậy bả vai đại khái cũng phế luôn.
Lý Thanh Lê nhìn năm anh trai ngay cả bóng lưng cũng viết chữ từ chối, chợt cười khà khà, đột nhiên cảm thấy một chuyến đi tới huyện này cũng không nhàm chán đến vậy.
Đôi mắt của cô đảo một vòng, khiến trái tim của năm anh trai đều nhấc lên, mở miệng gọi một tiếng với giọng giòn tan: “Anh cả…”
Cả người anh cả Lý cứng ngắc, vốn sau lưng hơi còng dường như lại còng thêm vài phần, nhưng vẫn quay đầu lại rất nhanh, chấp nhận số phận nói: “Anh đi vào huyện, cũng lâu rồi anh chưa gặp cậu cả.”
Lý Thanh Lê mỉm cười, nói với anh cả Lý với vẻ mặt ôn hòa: “Anh cả là người lớn tuổi nhất trong các anh trai, đương nhiên chuyện này không đến phiên anh cả rồi.”
Anh cả Lý không nhịn được lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Vẫn là em gái thương anh cả.”
Lý Thanh Lê chuyển hướng: “Anh hai dáng người cường tráng…”
Vốn dĩ phòng hai đã chia nhà rồi, cho nên dưới hiên phòng dựng một cái bếp đơn giản, anh hai Lý chẳng qua chỉ đứng trong sân tán gẫu với anh em mình, đột nhiên bị Lý Thanh Lê điểm danh, bộ râu vốn lộn xộn run lên: “Em gái, Nhị Nha đi học, nhà anh chỉ có anh với chị hai em, anh đi làm còn phải nấu cơm cho chị hai em, chỉ sợ không có thời gian.”
Lý Thanh Lê lại chuyển hướng: “Anh ba?”
Anh ba Lý vẻ mặt vẫn như thường: “Nếu em gái cứ nhất định muốn anh đi, thật ra anh…”
Lý Thanh Lê không đợi anh ta nói xong đã tùy tiện phất tay: “Được, em biết rồi, không làm phiền anh ba.”
Anh ba Lý trong lòng vô cùng muốn đi vào huyện: Anh nghi ngờ em đang chơi anh, hơn nữa anh có bằng chứng!
“Anh tư…”
Anh tư Lý ở cửa nhà bếp ngẩng đầu, một hơi uống sạch một bát cháo như uống rượu rồi ném lên bàn bếp, quay người mang theo gió, đôi mắt cá chết trước đó lóe lên tia sáng như tuyết, giữa lông mày hiện ra vẻ hăng hái sôi nổi, như thể đại hiệp cổ đại.
Lý Thanh Lê còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng cười vô cùng hào phóng, sang sảng mạnh mẽ của anh tư Lý: “Ha ha ha ha… cuối cùng cũng đến lượt Lý Thành Thụy anh lên sân biểu diễn rồi!”
Lý Thanh Lê trực tiếp: “?”