Chương 237: Hôm nay anh nghỉ ngơi đi
“Anh tư, vẫn nên để anh năm đi chung với em, hôm nay anh nghỉ ngơi đi.”
Đây cũng là dự định ban đầu của Lý Thanh Lê, anh năm thối tha luôn bắt nạt cô, cơ hội hiếm có đương nhiên phải dày vò anh ta, cho anh ta biết sự lợi hại của cô.
Anh tư Lý lại làm như không nghe thấy, bước hai bước tiến lên bắt đầu thu dọn đồ đạc trong sân, nhìn anh ta làm việc thoăn thoắt nhanh nhẹn, ai có thể nghĩ được vài tháng trước anh ta vẫn còn là con sâu lười biếng?
Lý Thanh Lê vẫn muốn thương lượng một chút, tiến lên một bước lại bị chị tư Lý lén huých một cái, lặng lẽ bảo cô: “Để anh ấy đi đi, gần đây anh tư em có sức không dùng hết, buổi tối hoàn toàn không chợp mắt được, có đôi khi ban ngày làm không đủ, ban đêm còn dậy bổ củi… em coi như làm chuyện tốt đi!” Đảm bảo anh tư em cảm ơn em còn không kịp!
Lý Thanh Lê: “…!” Chẳng trác gần đây tối nào cũng cảm thấy có hơi ồn, ra là nửa đêm nửa hôm anh tư Lý dậy bổ củi à?
Cô chỉ nghe nói người ta sẽ trả đũa khi rất đói, chứ chưa bao giờ từng nghe nói sẽ làm việc để trả đũa đã làm biến lâu cả, đúng là chỉ cần sống lâu, chuyện hiếm có gì cũng có thể nhìn thấy.
Lý Thanh Lê không có cách nào khác, chỉ có thể cùng Lý Thành Dương đi lên thị trấn.
Nhưng ngay khi hai người ra cổng, cô trông thấy anh tư Lý đẩy xe cút kít, toàn bộ đồ đều đặt lên xe, lại không nhịn được mà cười… anh tư Lý cũng không ngốc đến mức bằng lòng bỏ sức lực hết.
Đến công xã, anh tư Lý đặt xe cút kít ở một hộ gia đình, lúc này dân phong thuần phác, hai anh em đều rất yên tâm.
Hai anh em ngồi xe buýt lên huyện thành, rồi lại đi bộ đến tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức xưởng phân bón hóa học ở cuối đường cũ, trên đường đi anh tư Lý dùng đòn gánh hàng, thực sự phí không ít sức, nhưng so với một ngày gánh mười mấy lượt thóc cũng không tính là vất vả nhất.
Hai anh em Lý Thanh Lê vất vả lắm mới đến được tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức xưởng phân bón hóa học, tốn sức chín trâu hai hổ mới chuyển được rau củ và lương thực đến nhà cậu cả Điêu. Cậu cả Điêu rất bất ngờ khi cháu trai và cháu gái tới. Lý Thanh Lê nói là anh cả Điêu gọi cô qua đây, cậu cả Điêu rất ngạc nhiên vì ông ta chẳng biết gì về chuyện này cả.
Buổi trưa Điêu Mỹ Hán về ăn cơm trưa, thấy Lý Thanh Lê tới vậy mà cơm trưa cũng chẳng buồn ăn, dẫn cô định tới xưởng phân bón hóa học, khi ra cửa anh tư Lý suýt bị bà Điêu nhéo lỗ tai ân cần dạy bảo, hơn nữa đứa em gái duy nhất của mình lớn lên thật sự bắt mắt nên nào có dám cách Lý Thanh Lê nửa bước, còn nữa anh ta có lòng muốn xem xưởng phân bón hóa học trông thế nào, cho nên nói gì cũng phải đi cùng, Điêu Mỹ Hán cũng cho anh ta đi.
Điêu Mỹ Hán dẫn hai anh em tới cổng lớn xưởng phân bón hóa học, giải thích với bảo vệ cổng một hồi, bảo vệ lại gọi điện thoại hai lần, Lý Thanh Lê và anh tư Lý mới được vào xưởng phân bón.
Hai người anh tư Lý và Lý Thanh Lê cùng nhau vào xưởng giống như bà Lưu lần đầu vào đại quan viên, nhìn trái ngó phải, cái gì cũng mới mẻ.
Lý Thanh Lê vào xưởng phân bón hóa học đột nhiên lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Anh cả, anh nói có chuyện tìm em, sao lại dẫn em tới xưởng phân bón hóa học? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Điêu Mỹ Hán quay đầu lại, trong vẻ mặt mang theo vài phần nghiêm túc: “Câu này nên là anh hỏi em mới đúng, sao em lại quen phó xưởng trưởng Mai của bọn anh? Tại sao đang yên đang lành cô ấy lại chỉ đích danh tên họ kêu anh gọi em tới? Có phải em lại gây họa, đắc tội với người ta không?”
Nghe Điêu Mỹ Hán nói xong, vẻ mặt của anh tư Lý cũng xao động, hai con mắt đồng loạt nhìn về phía Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê mang vẻ mặt ngơ ngác: “Gần đây em không gây rắc rối mà! Phó xưởng trưởng Mai đúng không? Em mới gặp cô ấy lần đầu vào hai ngày trước, tổng cộng chưa nói đến vài câu, lẽ nào em từ chối cô ta nối tơ hồng cho mình cũng gọi là đắc tội? Vậy vị phó xưởng trưởng Mai này của các anh cũng quá lòng dạ nhỏ nhen rồi.”