Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239. Sao Em Lại Tới Đây

Chương 239. Sao em lại tới đây Chương 239. Sao em lại tới đây

Chương 239: Sao em lại tới đây

Cũng may Điêu Mỹ Hán không ở đây, nếu như tại trận nghe thấy Lý Thanh Lê nói chuyện với lãnh đạo trong xưởng mình như vậy phỏng chừng cũng gấp đến độ nhảy dựng, lao đầu xuống Địa Trung Hải.

Mai Ngâm Tuyết thấy Lý Thanh Lê không hề sợ hãi gì, như thể toàn bộ lời cô nói đều là thật, trong lòng cũng nghi hoặc trùng trùng, nhíu chặt mày đứng dậy, tuy rằng ánh mắt không có độ ấm nhưng lại đang dao động.

“Bây giờ tôi sẽ cho người đi gọi cán sự Đỗ, nếu như sự việc thật sự là hiểu lầm, tôi bằng lòng gánh vác toàn bộ chi phí anh em cô từ quê lên huyện hơn nữa cũng sẽ xin lỗi cô.”

Tuy rằng trong lòng Lý Thanh Lê rất khó chịu, nhưng Mai Ngâm Tuyết làm việc cũng coi như dứt khoát lanh lẹ, cho nên nhất thời thật sự không thể ghét được người này, mà kiên nhẫn ngồi trong văn phòng đợi.

Trong lúc đợi, Mai Ngâm Tuyết đích thân rót trà cho cô, còn lấy cam xanh mà tự mình mua cho cô ăn, lần này Lý Thanh Lê càng không thể ghét người này hơn nữa, dù sao người ta cũng mời cô ăn hoa quả còn gì.

Nhà Đỗ Văn Thanh ở ngay tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức, không đợi đến bao lâu anh ta đã tới văn phòng. Một khắc anh ta gõ cửa bước vào, đột nhiên cảm giác được bên phải có một ánh mắt mãnh liệt không cho phép coi thường liếc về phía mình. Anh ta theo bản năng quay đầu nhìn qua.

“Tiểu Lê! Sao em lại tới đây?” Tâm trạng vui mừng của Đỗ Văn Thanh dẫn đến việc anh ta không chú ý tới vẻ bất thiện trong mắt Lý Thanh Lê, mà nhấc chân đi về phía cô, nhưng đi được một bước mới phản ứng lại mình đang ở nơi nào, vội vàng thu chân về, ngại ngùng gãi ót, nở nụ cười vô thức mang theo vài phần ngu ngơ với Mai Ngâm Tuyết.

“Phó xưởng trưởng Mai, cô gọi tôi tới có chuyện gì sao?” Cùng lúc nói chuyện, khóe mắt lại không tự chủ được liếc nhìn bóng người xinh đẹp bên cạnh.

Lý Thanh Lê sải bước chân vô tình lạnh lùng tới trước mặt Đỗ Văn Thanh, chất vấn một cách sắc bén: “Đỗ Văn Thanh, em hỏi anh, em đã viết thư nói rõ ràng với anh chúng ta không hợp, tại sao anh còn nói với người khác chúng ta đang kết đối tượng? Vốn em còn cảm thấy anh rất tốt nhưng hóa ra anh lại là loại người này? Em nhìn lầm anh rồi!”

Trong nháy mắt vẻ mặt của Đỗ Văn Thanh và vẻ mặt trước đó của Lý Thanh Lê giống nhau như đúc, đều là như bị sét đánh, ngây ra như phỗng, không dám tin, khiếp sợ rất lâu mới tìm lại được suy nghĩ của mình.

“… Tiểu Lê, em viết lá thư đó cho anh khi nào? Trước đó chúng ta vẫn yên lành, thường xuyên viết thư qua lại, còn hẹn trước đợi em tới huyện sẽ mời em đi xem phim, ăn chân giò và thịt kho tàu. Em còn chia sẻ chuyện em nuôi chim bồ câu với anh… Tại sao chớp mắt cái em lại muốn phân rõ giới hạn với anh?” Đỗ Văn Thanh còn tưởng mình đột nhiên bị Lý Thanh Lê đá, mặc kệ ở trong văn phòng phó xưởng trưởng không thích hợp vẫn tiến hai bước lại gần Lý Thanh Lê, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, ý đồ muốn xuyên qua hai mắt cô nhìn thấu nội tâm cô.

Lý Thanh Lê cũng không hề trốn tránh ánh mắt mà chỉ nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: “Lần đầu tiên chúng ta xem mắt chưa đến vài ngày em đã viết lá thư đó cho anh rồi mà, sau đó em hoàn toàn chưa từng gửi thư gì cho anh! Em quả thật thích ăn chân giò và thịt kho tàu nhưng em chưa bao giờ từng viết thư nói cho anh biết, anh biến ra những lá thư đó ở đâu ra vậy?”

Đỗ Văn Thanh nghe Lý Thanh Lê nói một cách đanh thép chính nghĩa như thế, trong lòng chợt sinh ra vài phần bất an, chút bất an này cùng với ánh mắt cố chấp và vô tư của Lý Thanh Lê mà càng ngày càng lớn, đột nhiên anh ta dời tầm nhìn không đối diện với cô, cúi đầu lắp bắp: “Có thể… có thể là anh hiểu lầm…”

Trong mắt của Mai Ngâm Tuyết ở bên cạnh lộ ra một tia nôn nóng, suýt chút nữa không nhịn được mà đi lên nói giúp anh ta, nhưng tốc độ của Lý Thanh Lê lại nhanh hơn cô ta, cô đuổi theo không buông, nhất định muốn Đỗ Văn Thanh phải nhìn mình, sau đó nói: “Đỗ Văn Thanh, thái độ này của anh tính là cái gì hả, làm như thể em mới là người vô lý gây sự đó, không phải anh nói em viết thư cho anh sao, thư có ở đây không?”

Bình Luận (0)
Comment