Chương 240: Thư để ở nhà
Đỗ Văn Thanh nâng mắt vậy mà đuôi mắt lại hơi hồng lên, anh ta nhìn thấy mắt của Lý Thanh Lê căng lên, chỉ đành đáp: “Thư để ở nhà rồi.”
Lý Thanh Lê vỗ một cái lên vai anh ta: “Bây giờ anh về nhà lấy thư qua đây, cầm tới đây đối chiếu với nét bút của em, không phải chân tướng sẽ xuất hiện ngay sao? Anh cũng không muốn có người mạo danh em tới lừa tình cảm của anh chứ?”
Lừa tình cảm của Đỗ Văn Thanh, đây là lý do duy nhất Lý Thanh Lê có thể nghĩ ra được.
Thái độ chân thành và cấp bách của Lý Thanh Lê khiến tâm trạng của Đỗ Văn Thanh rớt xuống đáy vực, anh ta lại rũ mắt, gật đầu, vẫn tốt tính đáp: “Được, bây giờ anh về lấy.”
Thời gian đợi chờ luôn dài, Lý Thanh Lê cũng không ngồi được nữa, siết tay đi qua đi lại trong văn phòng, trong đầu nổi lên đủ loại suy nghĩ và các vấn đề kỳ quái.
Một chuyến này Đỗ Văn Thanh đi rất nhanh, anh ta cầm một xấp thư chạy bước nhỏ tới văn phòng, thở hổn hển.
Lý Thanh Lê tiến lên hai bước rút một lá thư mở ra đọc, nhìn đúng một giây đã nói: “Đây không phải thư em viết, chữ em viết hoàn toàn không như thế này!”
Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào thư đọc nhanh như gió, đọc đến bên dưới lúc thì lộ ra vẻ mặt ê răng, lúc thì lại bất ngờ, khó hiểu, và càng ngày vẻ mặt càng giận dữ.
Thư còn chưa đọc xong, năm ngón tay của Lý Thanh Lê đã siết lại, trong nháy mắt ba trang giấy viết thư bị bóp thành cục, ném xuống mặt đất dẫm mạnh hai phát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có người lại dám mạo danh tôi!”
Lần này cũng may đột nhiên Mai Ngâm Tuyết tìm mình, bằng không cô vẫn hoàn toàn không hay biết gì, đợi ngày nào đó sự việc bại lộ cũng không biết sẽ có hậu quả khôn lường thế nào nữa, có khả năng danh tiếng của mình cũng xấu rồi, trên người vô duyên vô cớ có thêm một trải nghiệm tình cảm không nói, lại còn là loại bắt cá hai tay kích thích nhất đó! Đến khi đó Đỗ Văn Thanh nói có bằng chứng có lý lẽ, cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Không đợi Đỗ Văn Thanh và Mai Ngâm Tuyết mở miệng, Lý Thanh Lê lại rút một lá thư mở ra, ba bước thành hai đi tới trước bàn làm việc mở thư ra, cầm bút máy bắt đầu múa bút thành văn viết chữ lên giấy, không hề dừng lại chút nào.
Cô viết xong một đoạn văn rất nhanh, sau đó hai tay lần lượt cầm lá thư gốc và tờ giấy mà mình viết chữ đó giơ ra cho Đỗ Văn Thanh và Mai Ngâm Tuyết quan sát.
“Nhìn rõ chưa? Đây mới là nét chữ của em. Lá thư này mạo danh thân phận của em để viết, trên thực tế bản thân em không hề liên quan một chút nào cả.”
Đỗ Văn Thanh nhận hai tờ giấy trừng to mắt đối chiếu qua lại, vừa rồi Lý Thanh Lê viết chữ rất lưu loát, anh ta cũng đã nhìn vào trong mắt, cuối cùng anh ta không thể không chấp nhận một sự thật, lá thư này thật sự là giả. Một xấp thư này toàn là giả hết, Lý Thanh Lê mà anh ta đã trả bằng chân tình cũng là giả! Chỉ có anh ta là đồ ngốc mới là thật.
Mai Ngâm Tuyết thấy cả người Đỗ Văn Thanh cứng ngắc đứng ở đó, cũng lấy thư qua đối chiếu, nhìn vài cái cũng đã hiểu ngay.
Bây giờ cán sự Đỗ và đồng chí Lý Thanh Lê cùng ở trong một văn phòng tính là gì, khổ chủ chạm trán sao?
Bộ dáng Đỗ Văn Thanh lén nâng mắt nhìn Lý Thanh Lê, sau đó cúi đầu với vẻ mất hồn mất vía rơi vào trong mắt Mai Ngâm Tuyết, cô ta quyết định mình phải quản chuyện này.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, hôm nay là tôi lỗ mãng đắc tội, tôi xin lỗi cô, làm chậm trễ thời gian của anh em cô, tôi sẽ bồi thường cho các cô. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, trong thư nhắc tới thông tin liên quan tới cô chứng tỏ người viết thư giả này rất có khả năng là người cô biết. Tuy rằng chúng tôi tạm thời không rõ người đó làm chuyện này có mục đích gì, nhưng nguy hiểm ở ngay bên cạnh cô, cô cẩn thận nghĩ thử xem là ai làm?”
Một khắc nhìn thấy lá thư giả đó, trong lòng Lý Thanh Lê đã có suy đoán, chỉ là nằm ở nguyên nhân cá nhân nên tạm thời không muốn nói ra mà thôi, cô nghiêm mặt gật đầu.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Lý Thanh Lê không muốn nán lại thêm nữa, tùy tiện rút hai lá thư trên bàn nhét vào trong túi rồi quay người ra khỏi văn phòng.
Chưa đến một phút sau người lại quay trở về.