Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 249 - Chương 249. Gần Đây Có Hơi Nóng Tính

Chương 249. Gần đây có hơi nóng tính Chương 249. Gần đây có hơi nóng tính

Chương 249: Gần đây có hơi nóng tính

Anh ba Lý vội vàng đi qua kéo chị ba Lý lại, nói với vẻ mặt ôn hòa: “Vợ tôi đang mang thai, gần đây có hơi nóng tính, ông anh Ma Tử bỏ quá cho, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến nhà chúng tôi, như vậy đi, ngày nào đó các người tìm được tên đầu sỏ gây tội, muốn đánh nhau nhất định phải gọi năm anh em nhà chúng tôi, đảm bảo sẽ đánh sấp mặt cậu ta!”

Lúc này, cuối cùng Lý Thành Năng cũng ra ngoài hòa giải, một tay Triệu Ma Tử, một tay anh ba Lý: “Ôi chao, đều là người một nhà, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm tổn hại hòa khí, nhưng Ma Tử, có câu không lửa làm sao có khói, một bàn tay vỗ không kêu, Học Binh bị người ta đánh vậy chắc chắn là cậu ta cũng có lỗi, cậu ta đã đắc tội với người ta! Anh làm chú, nhất định phải từ từ dạy dỗ cháu trai mình cho tốt, yên phận làm người, đừng cả ngày đi gây chuyện, ngày nào đó bị người ném xuống sống vậy cũng gay go lắm!”

Anh ta nói chuyện không nể nang người khác chút nào, Triệu Học Binh nghe hết, lập tức giận đến mức không thở nổi, mắt trợn trắng, suýt chút nữa thì hôn mê.

Lúc này trong lòng anh ta độc thoại: Thật sự cả đời này tôi chưa bao giờ từng chịu nỗi nhục nào lớn như thế!

Người nhà họ Lý mặt dày mày dạn không thừa nhận, nhà họ Triệu lại không có bằng chứng, đại đội trưởng lại là anh họ của anh ba Lý, chuyện này có ầm ĩ thế nào cũng không ra được kết quả. Triệu Học Binh cảm thấy mình bị người mạnh mẽ nhét một đống cứt vào miệng rồi, anh ta biết là ai làm nhưng anh ta không có bằng chứng, anh ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đầy một bụng oan ức không có chỗ nói ra.

Giằng co một lúc không có kết quả, Triệu Ma Tử chỉ có thể nổi giận đùng đùng đi đến rồi mất mặt đi về.

Lý Thanh Lê che tay lén cười nhìn theo đám người nhà họ Triệu rời đi, muốn bàn về trình độ vô sỉ thì nhà họ Lý bọn họ chưa bao giờ phục ai.

Đám người tản đi, nhà họ Lý đóng cửa lớn, Lý Thanh Lê nói với Lý Đại Nha ngồi dưới hiên nhà với vẻ ủ rũ: “Bây giờ đã chứng minh Đỗ Văn Thanh không nói dối rồi chứ, Triệu Học Binh người ta đã nói rõ ràng người ta không quen cháu! Lần sau nhìn người thì chùi mắt cho rõ vào, đừng bị người coi thằng đứa ngu mà lừa nữa!”

Lý Đại Nha cúi đầu, ôm hai cánh tay từ từ thu người lại, thẳng đến khi khớp xương phát trắng.

Từ góc độ của Lý Thanh Lê chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của cô bé và vài giọt nước mắt rơi xuống đất.

Triệu Học Binh ở lại nhà họ Triệu nghỉ ngơi một đêm, suy cho cùng cũng là người trẻ tuổi, ngủ một đêm đã hồi phục không ít, trưa ngày thứ hai ăn cơm xong anh ta lên đường trở về thành phố.

Nhà Triệu Ma Tử vất vả lắm mới có một người ăn lương thực hàng hóa nên đương nhiên rất coi trọng, mấy người cùng tiễn anh ta gần đến công xã mới đi về.

Tuy rằng là công xã nhưng xung quanh đều là núi rừng, Triệu Học Binh xách túi đi được một đoạn đột nhiên sau lưng có một cơn gió mạnh thổi tới, đợi anh ta phản ứng lại thì anh ta đã bị chụp bao bố vào đầu, hai tay bị túm ra sau lưng, lưng bị người đá một cước, anh ta đau đến mức nước mắt cũng ứa ra, thế nhưng anh ta lại không kêu thành tiếng được vì miệng của anh ta đã bị người bịt lại.

Cách thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc, quyền cước đấm đá quen thuộc, nước mắt quen thuộc…

Một khắc này, Triệu Học Binh thật sự hối hận rồi, con mẹ nó cả gia đình Lý Đại Nha này đúng là quá độc địa! Lúc tới đánh anh ta một trận còn chưa đủ, khi rời đi còn muốn đánh anh ta thêm một trận nữa, mẹ nó như xem phim truyền hình còn chia tập nữa à?

Phải biết rằng anh ta thà rằng mất công việc còn hơn là chọc vào Lý Đại Nha này tiếp, người nhà này hoàn toàn không nói võ đức! Thật đúng là xúi quẩy!

Triệu Học Binh cho rằng đây chính là cực hạn rồi, nhưng anh ta không ngờ người nhà họ Lý còn vô sỉ và thiếu đạo đức hơn anh ta tưởng. Bọn họ không chỉ đánh anh ta mà còn xé rách quần áo giày dép của anh ta, để đến sau đó anh ta khổ sở cay đắng bò lên được xe buýt về huyện, người trên xe đều dùng một loại ánh mắt khác thường lại thương cảm nhìn anh ta, như thể anh ta vừa chịu sự tra tấn mất nhân tính gì đó.

Bình Luận (0)
Comment