Chương 251: Sợ hãi
Anh cả Lý không nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Lý Đại Nha nữa, bằng không sợ mình cũng sẽ mềm lòng, anh ta dứt khoát đẩy Lý Đại Nha ra, tiến thẳng vào nhà bếp đổ nước.
Lý Đại Bảo đang chẻ củi trong sân hiển nhiên cũng nhìn rõ một màn này rồi, nhưng cậu bé và Tam Nha đều bị cha mẹ nhắc nhở nhiều lần, cha mẹ bọn trẻ xưa nay có tính cách tốt, từ khi nào từng nói nặng lời như vậy với bọn trẻ, cũng chính vì hiếm cho nên Lý Đại Bảo và Lý Tam Nha càng không dám cãi lời hơn.
Đối diện với Lý Đại Nha đứng trong sân như thể bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, Lý Đại Bảo cũng bất lực.
Lý Đại Nha đứng trong sân, bên tai là tiếng gió lạnh gào thét, cô bé chỉ cảm thấy tim mình như thể chìm vào trong nước lạnh giữa mùa đông khắc nghiệt, cả người lạnh toát nổi khí lạnh, khiến cô bé ngay cả hít thở cũng đau đớn và khó chịu theo.
Một khắc này, trong lòng cô bé đột nhiên sinh ra hối hận vô ngần, cô bé không muốn cha mẹ và anh chị em lạnh nhạt với mình như thế, giống như bọn họ chỉ là người xa lạ vậy.
Cảm giác như vậy thật sự khiến cô bé sợ hãi.
Chuyện của nhà họ Lý và đám người nhà họ Triệu truyền khắp toàn bộ đội sản xuất với trạng thái gió cuốn mây tan, đội ngũ hóng chuyện ở đội sản xuất vì nhà họ Lý quá yên tĩnh nên đã im ắng rất lâu, giờ lại náo nhiệt, bàn luận sôi nổi hẳn lên. Quan điểm của một số người trong đó chính là chó chung quy cũng không đổi được cái tính ăn cứt, cả gia đình Lý Khánh Sơn này có thể yên tĩnh nhất thời chứ không thể yên tĩnh được cả đời. Dù sao ở nhà ông ta cho dù lôi ai ra cũng đều là một tay chọc ngoáy, gây sự tan nhà nát cửa nổi tiếng.
Đối với việc này, Lý Thanh Lê tỏ vẻ rất oan ức, bản lĩnh hô mưa gọi gió của người nhà họ bọn họ lớn, nhưng lần này rõ ràng là tên khốn Triệu Học Binh thấy Đại Nha nhỏ tuổi dễ lừa, chủ động gây ra nhiều chuyện như thế, sao có thể đổ hết mọi việc lên đầu nhà họ Lý bọn họ được?
Cũng may loại tình huống này cả gia đình bọn họ đều thấy nhiều rồi, sớm đã luyện ra da dày thịt béo hoàn toàn không coi là chuyện to tát gì.
Chỉ cần da mặt của người nhà mình đủ dày, người khác không thể tổn thương được mình!
Lý Thanh Lê mang theo tâm trạng thoải mái dễ chịu kéo dài đến tận trưa hôm nay sau khi tan học, cô bị Phó Bạch kéo vào rừng trúc nhỏ.
Vào rừng trúc nhỏ, Phó Bạch thả tay cô ra, lau vết phấn trong lòng bàn tay một cách hờ hững, đôi mắt nhìn cô với vẻ cười như không cười, nói mà mang theo ý tứ khác: “Chủ động tìm anh là do cuối cùng cũng nhớ ra có chuyện chưa giải thích với anh sao?”
Lý Thanh Lê hiện ra một đôi lúm đồng tiền xinh xắn, mặt mày tươi tỉnh: “Anh đang nói chuyện liên quan đến Đỗ Văn Thanh đấy hả? Hoàn toàn chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ sự việc đã được làm rõ, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, chúng ta làm người nên nhìn sau này, anh nói xem em nói có lý không?”
Phó Bạch nhếch môi cười nhẹ: “Nhưng chuyện liên quan đến em anh đều muốn biết, mà không phải từ trong miệng người khác mới biết được.”
Tuy rằng ngoài mặt anh mang theo nụ cười nhưng vẻ nghiêm túc trong đáy mắt lại rất chân thật.
Lý Thanh Lê đối diện với đôi mắt phượng xinh đẹp của Phó Bạch, cuối cùng không có cách với anh, chỉ có thể nói lại từ đầu đến đuôi chuyện mà Triệu Học Binh đã làm lại một lần.
Phó Bạch nghe xong, ngược lại không có phản ứng gì khác, chỉ vuốt mái tóc đen xõa tung của cô, đáp: “Lần sau gặp bất cứ chuyện gì đều có thể nói với anh, được không? Bằng không anh sẽ cảm thấy mình chỉ là một vị khách qua đường không hề liên quan gì cả.”
“Sao có thể chứ?” Lý Thanh Lê móc bốn quả trứng bồ câu từ trong túi áo ra như diễn ảo thuật, dâng lên với vẻ nịnh nọt, nói: “Thầy Phó lên lớp chắc chắn rất vất vả, hôm nay em đặc biệt luộc bốn quả trứng bồ câu cho anh bồi bổ, vẫn còn ấm, mau ăn đi.”
Phó Bạch lắc tay mình, mỉm cười: “Tay bẩn rồi.”
Lý Thanh Lê đối diện với đôi mắt vô tội của anh một lúc, đành chấp nhận số phận bắt đầu bóc vỏ trứng chim bồ câu, miệng còn than thở: “Ngoại trừ cha mẹ em ra, năm anh trai của em đều không có đãi ngộ này đâu, phải trân trọng đấy thầy Phó.”
Thầy Phó chỉ cười mà không nói.