Chương 252: Buông móng vuốt của cậu ta ngay
Trứng bồ câu bóc xong, Phó Bạch không hề có ý định động tay, Lý Thanh Lê chỉ đành cầm quả trứng bồ câu trắng bóc đưa đến bên miệng anh, nửa đường lại bị Phó Bạch nắm cổ tay đẩy về phía miệng mình, Lý Thanh Lê cắn một miệng hết nửa quả, Phó Bạch lại kéo cổ tay cô về, ăn nốt nửa quả ăn dở trong tay Lý Thanh Lê.
Anh duỗi đầu lưỡi liếm một ít lòng đỏ trứng trên môi, nhai một lúc rồi gật đầu với vẻ hài lòng: “Vị không tồi, rất ngọt.”
Lý Thanh Lê hơi đỏ mặt, chậm nửa nhịp làu bàu: “Trứng bồ câu sao lại ngọt được? Chỉ biết nói vớ vẩn.”
Trong lúc hai người chia nhau ăn bốn quả trứng bồ câu, Lý Thanh Lê đột nhiên cảm giác gió không thổi và chim sẻ không kêu nữa, trong rừng đột nhiên yên tĩnh hẳn, chẳng hiểu sao cô lại ngửi thấy một luồng khí tức nguy hiểm, Phó Bạch lặng lẽ nắm ngón tay tay cô mà cô lại không phát hiện ra.
“Phó Bạch! Buông móng vuốt của cậu ta ngay!” Giọng nói gần như là gào lên của bà Điêu truyền tới phía sau hai người.
Lý Thanh Lê giật nảy mình, đầu óc còn chưa kịp phản ứng mà người đã nhảy ra cách Phó Bạch hai mét, kéo dài khoảng cách bằng một cái giường to với anh.
Lý Thanh Lê phản ứng lại cũng coi như nhanh, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, nặn ra nụ cười đi tới ôm cánh tay bà Điêu, ngọt ngào hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Đôi mắt nửa đục ngầu của bà Điêu giống như dao găm, bổ từng nhát sắc bén về phía Phó Bạch, lần đầu tiên rút cánh tay mình ra một cách vô tình với Lý Thanh Lê, lạnh lùng nói: “Sao? Mẹ con quấy rầy chuyện tốt của các con, không muốn nhìn thấy mẹ có đúng không?”
“Thím, cháu và Lê Tử…” Phó Bạch tiến lên muốn giải thích.
Lý Thanh Lê vừa dùng ánh mắt điên cuồng trừng Phó Bạch, ý bảo anh mau đi, vừa thi triển văn chương nói nhảm của mình: “Sao có thể thế được? Mẹ, mẹ nói những lời tức giận này làm gì, chúng ta có gì thì từ từ nói, phải biết rất nhiều chuyện rõ ràng có thể từ từ nói lại cứ cố tình không bình tĩnh nói nên mới biến thành hiểu lầm lớn, ôm hận nghìn năm! Mẹ, cơm trưa chắc nấu xong rồi, chúng ta về nhà ăn cơm đi, rồi từ từ nói chuyện.”
Phó Bạch mấy lần muốn nói đều bị ánh mắt của Lý Thanh Lê trừng tới, chỉ có thể nhìn cô đỡ bà Điêu rời đi.
Hai mẹ còn về nhà, rốt cuộc bà Điêu cũng thật lòng thương con gái, đầy một bụng lời nín nhịn không phát ra, kéo Lý Thanh Lê đi thẳng về phòng mình, thấy ông Lý đang nằm trên giường, bà ta đá một cước đuổi người ra, dành căn phòng trống cho hai người nói chuyện.
Bà Điêu ngồi xuống mép giường, Lý Thanh Lê cũng định ngồi xuống lại bị bà Điêu quát một tiếng, chỉ đành đứng một bên.
“Tiểu Lục, con giải thích cho mẹ, rốt cuộc con và Phó Bạch đó là sao?” Trên mặt bà Điêu hiện ra vẻ nghiêm túc mà Lý Thanh Lê hiếm thấy.
Ngón tay của cô gãi vào lòng bàn tay, có hơi ngại ngùng rồi đáp: “Mẹ, không phải mẹ đã nhìn thấy rồi sao? Là như mẹ thấy đấy!”
Bà Điêu tức đến mức giơ tay dùng sức đánh một cái vào mu bàn tay của Lý Thanh Lê: “Tạo nghiệt rồi! Con và trí thức họ Vương mới dứt ra được bao lâu, bây giờ lại tìm một thanh niên trí thức khác, con chưa ăn đủ bài học đúng không? Bên ngoài nhiều chàng trai tốt như vậy con không cần, Tiểu Đỗ tốt như thế con cũng không nhìn trúng, vậy mà lại nhìn trúng một Phó Bạch có thành phần gia đình không tốt, ngoại trừ cái mặt ra cũng không có gì cả? Đầu óc con có phải hỏng rồi không? Hả? có phúc không biết đường hưởng, tìm một thanh niên trí thức nghèo rớt mồng tơi, nghèo rơi nước mắt, con muốn gì hả? Cậu ta còn không bằng tên tiểu súc sinh Vương Húc Đông đó!”
Lý Thanh Lê mặc kệ, nói với vẻ oan ức: “Con với Phó Bạch là thật lòng yêu nhau…”
Bà Điêu đảo trắng mắt: “Thôi đi! Khi con nhìn trúng tên súc sinh Vương Húc Đông đó cũng nói như vậy! Không sai một chữ nào cả!”
Lý Thanh Lê: “…” Thế này xấu hổ quá.
“Lần này khác ạ, con với Vương Húc Đông là lúc con trẻ người non dạ, người ta cố tình lừa tình cảm của con, con cũng rất vô tội mà. Nhưng xưa nay Phó Bạch chưa từng lừa con, cũng chưa bao giờ muốn lợi ích gì từ trên người con hết. Hai người bọn họ, một người là trời, một người là đất, một người thật lòng, một người giả ý, có thể giống nhau được sao?”
Bà Điêu trực tiếp phất tay: “Mẹ không nghe con nói vớ vẩn, dù sao mẹ con cũng chỉ nói một câu với con, mẹ không đồng ý! Trước đây chuyện của con với Vương Húc Đông mẹ đã chiều theo con rồi, nhưng kết quả thì sao? Suýt chút nữa con cược cả đời vào đó! Lần này nói gì mẹ cũng sẽ không đồng ý, con muốn hận mẹ thì hận, sau này con sẽ biết mẹ vì tốt cho con thôi! Lát nữa con đi cắt đứt với Phó Bạch ngay!”
Thái độ của bà Điêu lần này vô cùng kiên quyết.