Chương 253: Hạ quyết tâm
Lý Thanh Lê chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy với mẹ mình, vừa tức vừa tủi thân, ngồi bệt mông xuống tủ đầu giường, khoanh tay quay ngoắt đầu đi không nói gì.
Bà Điêu cũng mặc kệ cô, đã hạ quyết tâm phải lạnh nhạt với cô.
Tiếng gọi ăn cơm của chị cả Lý ở bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh, Lý Thanh Lê buông tay đứng dậy, nói với vẻ không tình nguyện: “Được rồi, cho dù mẹ nhất định muốn con chia tay với Phó Bạch, vậy cũng không thể là bây giờ.”
Bà Điêu ngửa đầu: “Tại sao?”
Lý Thanh Lê như mọc ra gai nhọn trên người, cả người khó chịu, khóe mắt lén lút quan sát bà Điêu, vẻ mặt chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ, nuốt nước miếng, nhỏ giọng đáp: “Thật ra, Phó Bạch là người vất vả lắm con mới lừa được đến tay. Con vốn cũng không muốn lâu dài với anh ấy, con chỉ cảm thấy anh ấy lớn lên quá ưa nhìn, muốn nhìn thêm vài cái. Thời gian con với anh ấy bên nhau còn chưa đến một tháng, trước đó con đòi sống đòi chết nhất định không chịu gả đi, giờ quay đầu con lại đã đá người ta, vậy người ta chắc chắn sẽ cảm thấy con lừa tình cảm của anh ấy, đến khi đó anh ấy tức giận nói hết chuyện này ra ngoài thì phải làm sao? Trước đây chuyện của con với Vương Húc Đông, người trong đại đội gần như đều biết hết, nếu như chuyện con với Phó Bạch cũng truyền ra ngoài vậy sau này con còn gả đi thế nào?”
Bà Điêu vừa đứng dậy khỏi giường, nghe được những lời này lại thả người ngồi xuống, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ và tam quan vỡ vụn, vài lần muốn sắp xếp từ ngữ nhưng lại không có cách nào nói ra.
“Con và Phó Bạch… con chơi đùa người ta? Con còn không định chịu trách nhiệm… không đúng Tiểu Lục, sao con có thể chơi đùa tình cảm của người ta như vậy? Con là một cô gái, người chịu thiệt…”
Lời phía sau không nói ra được, vì bà ta nghĩ đến bộ dáng bắt mắt đó của Phó Bạch, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói anh qua lại gần gũi với cô gái nào hết, trong lúc nhất thời bà ta cũng không phân rõ được con gái mình với Phó Bạch bên nhau, rốt cuộc là ai chịu thiệt, ai chiếm lời.
Vẻ mặt của Lý Thanh Lê ngượng ngùng: “Còn không phải do Phó Bạch lớn lên thật sự quá bắt mắt, khiến con trong lúc nhất thời không nhịn được sao? Còn nữa, có vài chuyện hà tất phải để ý thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng có không phải là được rồi sao? Con lớn lên cũng không kém, Phó Bạch ở bên con, anh ấy cũng không chịu thiệt.”
Vẻ mặt của bà Điêu lập tức có mười nghìn từ cũng không nói hết được, phỏng chừng nếu không phải người nói lời này là con gái ruột của mình thì bà ta đã vả cho một phát ngay rồi.
Nhìn xem, con gái mình nói là tiếng người sao? Nếu như đổi thành bất cứ người đàn ông nào nói lời này, đó chắc chắn là một tên cặn bã tuyệt thế không sai đi đâu được! Ra ngoài sẽ bị người ta đâm dao!
Bà Điêu từ trước đến nay rất giỏi giảo biện đột nhiên lại á khẩu, bà ta cảm thấy lời trong bụng mình phải nói ra nhưng lại không biết nên nói từ đâu, bà ta có thể làm thế nào được, bà ta cũng rất tuyệt vọng. Dù sao chuyện này tra đến cuối cùng, đứa con gái cặn bã tuyệt thế không tự biết này không phải ai khác lại chính là con gái ruột của bà ta!
Bà Điêu nghẹn thật lâu, chỉ rặn ra được một câu: “Tiểu Lục, vậy con định làm thế nào với Phó Bạch?”
Lý Thanh Lê lại ngồi xuống, vắt một chân lên, bộ dáng hư hỏng của lãng tử tình trường, đôi môi đỏ hơi mở, tùy tiện phun ra vài chứ: “Trước cứ thế đã, đợi khi nào chán rồi hoặc là ngày nào đó nhìn thấy ai ưa nhìn hơn, con sẽ chia tay anh ấy.”
Bà Điêu: Con gái mình chơi đùa tình cảm của người khác, con gái mình là cặn bã tuyệt thế, phải làm thế nào đây!
Buổi trưa, cả gia đình lớn ngồi chung ăn cơm, bây giờ lượng cơm của Lý Thanh Lê đã ít hơn một chút, là người đầu tiên ăn xong, cô buông bát đũa đã chậm rãi đi ra ngoài, bộ dáng đàn ông cơm no rượu say ra ngoài đi dạo.
Lý Thanh Lê vừa mới ra khỏi cổng lớn, bà Điêu đã bưng bát cơm vung bước chân nhỏ vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Lục, con đợi một chút, mẹ có chuyện cần nói với con.” Hai mẹ con ở bên trong sân lớn nói chuyện.
“Tiểu Lục, vừa ăn cơm xong con định làm gì hả” Bà Điêu nhìn chằm chằm vào mắt Lý Thanh Lê, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác, nói xong còn nhét cơm vào miệng.
Lý Thanh Lê kéo bà Điêu tới bên cạnh đống rơm phía sau nhà họ Hứa, vẻ mặt có vài phần lúng túng, nhỏ giọng đáp: “Mẹ, con đang định tới khu ký túc xá thanh niên trí thức tìm Phó Bạch. Mẹ đừng trừng mắt nhìn con, con biết ngay mẹ biết được sẽ như thế mà.”