Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254. Cậu Ta Là Nam Châm À

Chương 254. Cậu ta là nam châm à Chương 254. Cậu ta là nam châm à

Chương 254: Cậu ta là nam châm à

“Biết mẹ sẽ trừng mắt nhìn con mà con còn đi? Mới tách ra bao lâu con lại đi tìm cậu ta, sao thế, cậu ta là nam châm à?” Bà Điêu đảo trắng mắt nôn nóng.

Lý Thanh Lê túm cánh tay của bà ta: “Mẹ, lúc trưa nay mẹ nhìn thấy con với anh ấy… bây giờ trong đầu anh ấy chắc chắn đang nghĩ đến chuyện này, con đi an ủi anh ấy một chút.”

Bà Điêu mang bộ dáng khó hiểu: “Con an ủi cậu ta? Có phải con bị ngược đời không đấy, con là con gái, cậu ta là đàn ông, muốn an ủi cũng nên là cậu ta an ủi con, bằng không cậu ta còn tính là đàn ông gì nữa?”

“Mẹ, con với anh ấy sớm muộn gì cũng chia tay, cho nên con càng nên tốt với anh ấy một chút, như vậy ngày nào đó con nhắc chia tay, người ta cũng sẽ không cảm thấy con không nghiêm túc với mối quan hệ của mình. Ngược lại, nếu như bây giờ con bỏ mặc, phớt lờ anh ấy, vậy người ta sẽ nghĩ thế nào? Người ta sẽ nghĩ con có mưu đồ với gương mặt của anh ấy, bây giờ cố tình lạnh nhạt anh ấy chính là ép anh ấy chủ động nói chia tay, vậy không phải sự việc sẽ hỏng bét rồi sao?” Lý Thanh Lê vỗ mu bàn tay vào lòng bàn tay, nói lời chuẩn xác.

Bà Điêu nhai cơm với vẻ mặt hơi đăm chiêu: “Hình như có lý này, nhưng sao mẹ cứ cảm thấy có chỗ nào đó hơi quái quái…”

Lý Thanh Lê mất kiên nhẫn, buông bà Điêu ra, nổi giận đùng đùng bảo: “Bằng không bây giờ con đi tìm anh ấy, nói thẳng với anh ấy muốn chia tay, dù sao một người đàn ông đẹp như thế con cũng từng hẹn hò rồi, lần này không thiệt, cũng bớt cho mẹ cả ngày nghĩ nọ nghĩ kia!”

“Thế sao mà được? Sau này người ta phát hiện ra con và cậu ta chỉ là tùy tiện quen nhau, hoàn toàn không có ý định kết hôn, kéo tới cửa đòi lời giải thích thậm chí còn bắt chúng ta đền tiền thì phải làm sao?” Gien mê tiền của bà Điêu lập tức phản đối.

Lý Thanh Lê lắc đầu thở dài: “Mẹ, mẹ muốn con phải làm sao đây? Muốn sao hả?”

Vì chút tiền còn thừa lại trong túi đó, và vì danh tiếng của con gái ruột, tay cầm đũa của bà Điêu bất đắc dĩ ra dấu: “Đi đi đi, bớt lải nhải trước mặt mẹ già của con, đau đầu.”

Phát sầu vì con gái ruột mất thôi!

Lý Thanh Lê vung bước chân nhanh chóng đi tới bên ngoài khu ký túc xá thanh niên trí thức dạo hai vòng, Phó Bạch đối diện với cổng ký túc xá chỉ cần một giây đã hiểu, anh gom một chồng vở bài tập đặt vào túi đeo chéo màu xanh quân đội rồi đi ra khỏi ký túc xá.

Trong rừng trúc quen thuộc, hai con người quen thuộc, hai người đối diện với nhau, ý cười trên mặt cũng ngọt ngào quen thuộc.

Phó Bạch rất nhanh đã thu lại ý cười, nghiêm túc bảo: “Anh đã chuẩn bị xong, buổi chiều sẽ lên thị trấn mua đồ, chiều ngày mai sẽ tới cửa thăm cha mẹ và người nhà em.”

Lý Thanh Lê: “Hả?”

Phó Bạch nắm hai bàn tay cô, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, hít một hơi sâu rồi nói: “Tuy rằng vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng nếu thím đã biết vậy anh nhất định phải thể hiện thái độ của mình. Anh và em sẽ đi tới kết hôn, anh rất thích con gái của bọn họ, cho dù trước mắt năng lực của anh tạm thời không thể khiến em sống sung túc, nhưng anh sẽ cố gắng vì tương lai của chúng ta, anh sẽ cố hết sức chăm sóc tốt cho em, khiến cha mẹ em có thể yên tâm giao con gái mình cho anh!”

Trong lúc nhất thời Lý Thanh Lê lại không thể lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Bạch không rời, vì cô nhìn thấy vẻ chân thành và nghiêm túc trong mắt anh, ánh mắt như vậy khiến cô yên tâm, khiến cô tin tưởng Phó Bạch sẽ đối xử tốt với mình, khiến cô tin rằng sau này cuộc sống của hai người bọn họ sẽ càng ngày càng tốt.

“Được, em tin anh.” Cô mỉm cười nói ra lời này.

Phó Bạch khẽ cau mày, hàng mi dài chớp một cái, tầm nhìn rơi xuống mặt đất dường như có hơi phát sầu: “Anh không giỏi vụ mua quà này, không biết chú thím thích gì, chú có hút thuốc không…”

Lý Thanh Lê trong một giây về lại hiện thực, vội lên tiếng ngắt lời anh: “Mẹ em đã đồng ý chuyện của chúng ta, tương đương với cả nhà em đều đồng ý, cho nên anh không cần vội tới cửa thăm hỏi đâu.”

Phó Bạch nghi ngờ: “Thật sao? Nhưng chuyện của cha mẹ anh vẫn chưa được giải quyết, bây giờ điều kiện cũng anh cũng có hạn, nếu như anh là cha mẹ em, sợ là anh cũng sẽ có nghi ngờ.”

Sau đó anh lại cười: “Lê Tử, giữa anh và em không cần để tâm nhiều như vậy, thím chỉ có một người con gái là em, lại tốt như vậy, hiển nhiên sẽ vô cùng coi trọng rồi, cho nên có yêu cầu với con rể cũng hoàn toàn bình thường, nếu ngay cả một chút ý kiến này anh cũng không chấp nhận được, vậy anh cũng không có tư cách ở bên em.”

Bình Luận (0)
Comment