Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255. Vừa Nãy Chúng Ta Nói Đến Đâu Rồi

Chương 255. Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi Chương 255. Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi

Chương 255: Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi

Đôi mắt to ngập nước giống như con nai nhỏ của Lý Thanh Lê nhìn Phó Bạch, nói với vẻ bất mãn: “Thầy Phó, anh đừng nói nữa, không là em sẽ…” Kéo dài giọng nói.

Phó Bạch chớp đôi mắt phượng: “Hửm?”

Lý Thanh Lê kiễng chân, mổ nhanh một cái lên môi Phó Bạch như chuồn chuồn lướt nước.

“… Em sẽ không nhịn được muốn cắn anh một cái!” Hai tay cô chắp sau lưng, nói với vẻ vô cùng đắc ý.

Nụ cười đắc ý của cô không thể kéo dài được ba giây, Phó Bạch không nói lời nào, ánh mắt hơi tối đi, đột nhiên ôm eo cô kéo cô vào lòng mình, hai cánh môi dán chặt lên đôi môi đỏ hồng của Lý Thanh Lê.

Một khắc này gió ngừng lại, yên tĩnh.

Sau một lúc, hai người khó khăn tách ra, đều thở hổn hển, mặt như hoa đào.

Hai tay Lý Thanh Lê ôm mặt, có hơi ngại ngùng quay đầu đi không nhìn người trước mặt, hỏi viên đá nhỏ trên mặt đất: “Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”

Phó Bạch là yêu quái hồ ly đực nào đó biến thành, sao ở bên cạnh anh đầu óc mình cứ lơ tơ mơ, không nghĩ được gì hết?

Phó Bạch không nhịn được mà khẽ cười: “Đang nói chuyện con rể tương lai tới cửa.”

Lý Thanh Lê trừng mắt nhìn anh với vẻ hờn giận: “Chúng ta mới bên nhau bao lâu thôi mà đã con rể tương lai? Thật không biết xấu hổ!”

Phó Bạch chọc cô: “Hiển nhiên đàn ông cần thể hiện, nhưng có xấu hổ hay không cũng phải xem là ai đã.”

Lý Thanh Lê không nhịn được mà bĩu môi, hai cái lúm đồng tiền từ từ xoáy ra giống như hai bông hoa nhỏ, nhưng nghĩ đến chuyện chính trước mắt, cô vẫn thu lại vẻ mặt, nghiêm túc bảo: “Được rồi, mẹ em có tiếng là miệng sắc bén nhưng tâm đậu hũ, thật ra mẹ em cũng tốt, anh xuất sắc như vậy, ưu tú như vậy, mẹ em lại là người nổi tiếng thích nhìn mặt, cộng thêm em ồn ào với mẹ một trận, mẹ cũng không lay chuyển được em, cho nên không đồng ý cũng chỉ có thể đồng ý.”

Chuyện cha mẹ của Phó Bạch sớm muộn gì cũng được sửa lại án sai, trước mắt cái thiếu chỉ có thời gian, cho nên việc duy nhất cô có thể làm là kéo dài thời gian, đợi đến khi cha mẹ anh lấy lại sự trong sạch, sự kiêng dè của mẹ cô cũng vơi đi phân nửa, vậy chuyện của cô và Phó Bạch cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.

Phó Bạch hơi nghĩ ngợi rồi cũng không rối rắm thêm nữa, có hay không sau này gặp bà Điêu là có thể biết được kết quả, là thật không thể là giả, là giả không thể thành thật.

Lý Thanh Lê lén lút nhìn Phó Bạch, thấy đôi mày của anh giãn ra không còn rối rắm nữa, trong lòng lén hở phào nhẹ nhõm.

Vì cha mẹ vợ tương lai và con rể có thể sống chung hòa hợp, cô cũng thật sự lo nát tim rồi!

Lý Thanh Lê vừa mới thở phào, đã nghe thấy Phó Bạch đột nhiên nói: “Lê Tử, gần đây em không có việc, anh cũng rảnh rỗi, không bằng hai chúng ta…”

Lý Thanh Lê lấy lại tinh thần, tràn đầy hy vọng hỏi: “Cùng làm gì?” Ngắm sao? Ngắm trăng? Hay là xem phim? Hay là…

“Cùng đọc sách giáo khoa cấp ba.” Phó Bạch rất nghiêm túc.

Lý Thanh Lê: “…”

“Phó Bạch, anh còn nhắc đến chuyện đọc sách nữa có khả năng sẽ mất em thật đấy, vì em đọc sách là chết.”

Phó Bạch mang vẻ mặt một lời khó nói hết: “… Có thảm như vậy không?”

Sau đó lại bảo: “Mùa xuân năm sau không phải em sẽ tham gia khảo hạch ở xưởng dệt hay sao? Bắt đầu đọc từ bây giờ cũng không tính là sớm.”

Lý Thanh Lê rất nhanh đã thu lại vẻ mặt có vài phần khoa trương của mình: “Khụ khụ, em chỉ là nghe thấy hai chữ đọc sách theo phản xạ có điều kiện bắt đầu kể khổ thôi. Có thầy Phó chuyên gia phụ đạo một một, em nào có lý gì từ chối?”

Cô còn định tham gia kỳ thi đại học năm một chín bảy bảy nữa, không đọc sách nào có được? Phó Bạch muốn phụ đạo cho cô thì cứ mặc anh, dù sao gần đây cũng rất nhàn, hơn nữa cùng với thời tiết trở lạnh, cô chỉ có càng ngày càng nhàn thôi.

Phó Bạch xoa mái tóc đen như tơ như lụa của cô, ánh mắt sáng ngời, bên môi mang theo nụ cười: “Tiểu Lê Tử của anh thật ngoan.”

Lý Thanh Lê chẳng hiểu sao lại cười hì hì: “Thầy Phó, mong anh nhất định phải luôn giữ vững phần tâm tình yêu thích này nha.”

Bằng không cô thật sự sợ đến lúc phụ đạo, Phó Bạch sẽ nghi ngờ cuộc đời.

Sáng ngày hôm sau Phó Bạch không có tiết, Lý Thanh Lê ăn xong bữa sáng đã lao đầu ra ngoài, điều ngạc nhiên là cô lại bị bà Điêu kéo lại.

“Tiểu Lục, trưa hôm qua và tối qua con đều về muộn như vậy, sáng nay cơm mới ăn xong lại định ra ngoài, con còn cần nhà nữa không?” Con gái mình lớn lên xinh như thế, bà Điêu nhìn gương mặt này của con gái ăn bữa sáng, tâm trạng cũng tốt hơn vài phần, bây giờ bà ta còn chưa ăn xong cơm tối mà con gái đã chạy ra ngoài, thật không thích ứng được.

Bình Luận (0)
Comment