Chương 264: Người này thật lợi hại
Đinh Khiết được người đỡ dậy, vô cùng nhức nhối, mặt vừa đau cô ta đã tức giận gào lên: “Lý Thanh Lê, cô cứ đợi đấy cho tôi, tốt nhất cô đừng ra khỏi cổng lớn nhà xưởng, bằng không, ha ha, xem anh tôi trừng trị cô thế nào…”
Những người khác nghe được lời này đều không dám thở mạnh, vì bọn họ nghe nói Đinh Khiết có chỗ dựa nên không dám tùy tiện chọc giận.
Lý Thanh Lê lại thổi móng tay, đáp với vẻ bình tĩnh ung dung: “Vừa hay, tôi cũng có anh, không nhiều không nhiều, anh ruột có năm người, một người từng ở bộ đội, anh họ bên ngoại và bên nội cộng lại cũng chừng năm mươi ấy mà, có một người đang làm việc ở xưởng phân bón hóa học bên cạnh, muốn đánh nhau có thể đánh bất cứ lúc nào.”
Những người khác: Người này thật lợi hại!
Đinh Khiết bị chặn họng, mặt như thể bị táo bón, rõ ràng mưu đồ dùng anh trai để uy hiếp Lý Thanh Lê của cô ta lại thất bại thảm hại.
Không chửi lại được, không đánh lại được cũng không dọa sợ được nốt, trong lúc nhất thời Đinh Khiết cũng suy nghĩ hỗn loạn, nhưng kêu cô ta nuốt cục tức này là chuyện không có khả năng, từ nhỏ đến lớn cô ta đều bị người cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, đã từng chịu thiệt lớn như vậy bao giờ?
Sau đó cô ta phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Lý Thanh Lê, cô ở trước mặt nhiều người đánh tôi và Diễm Linh, nếu tôi đi báo cáo cô với chủ nhiệm, tôi xem cô còn ở lại xưởng dệt chúng tôi kiểu gì.”
Lý Thanh Lê chỉ ra cửa lớn, trong mắt nổi lên khí lạnh: “Đi đi, bây giờ các cô đi tìm chủ nhiệm Lệ đi, ai không đi đứa đấy là chó.”
Đinh Khiết trực tiếp bị chặn họng, cô ta vốn cảm thấy mình có lý nhưng Lý Thanh Lê đồng ý ngay không khỏi quá mức sảng khoái, sảng khoái đến mức khiến cô ta sinh ra ảo giác Lý Thanh Lê vô tội, toàn bộ lỗi là của mình, khiến cô ta lập tức do dự.
Nhưng cô ta vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kéo Uông Diễm Linh đi thẳng ra cửa: “Đi thì đi! Lý Thanh Lê, cô đợi đó cho tôi!”
Đinh Khiết, Uông Diễm Linh và Lý Thanh Lê lần lượt ra ngoài, thân là trưởng ký túc xá Trương Uyển Hoa cũng phải đi, Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ thân với Lý Thanh Lê cũng theo sát phía sau, còn lại Trương Cầm và Cao Đông Mai dứt khoát cũng đi theo nốt, một ký túc xá tám người chia thành vài lượt đi tìm chủ nhiệm Lệ.
Xưởng dệt vải bọn họ đãi ngộ rất tốt, cho nên công nhân xưởng dệt đi làm đều chia thành hai ca, nhà của chủ nhiệm Lệ ở gần phân xưởng của xưởng dệt bọn họ, thường thì cơm tối sẽ giải quyết ở nhà căn công nhân viên chức, ăn cơm xong còn đi tới phân xưởng tuần tra một chuyến, cho nên giờ này vẫn có thể tìm bà ta.
Quả nhiên, một nhóm người vào phân xưởng rất nhanh đã phát hiện ra chủ nhiệm Lệ, chỉ là sắp tới gần bà ta, Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ kinh hoàng phát hiện ra đột nhiên Lý Thanh Lê đón gió rơi nước mắt giống như trân châu đứt sợi vừa rơi đã không thể dừng.
Đợi bọn họ tới trước mặt chủ nhiệm Lệ, Lý Thanh Lê đã khóc như mưa tuôn , cả người từ trên xuống dưới đều viết: Đáng thương, nhỏ bé, vô lực.
Đinh Khiết và Uông Diễm Linh nhìn thấy Lý Thanh Lê như vậy cũng tức đến run người, vội vàng giải thích với chủ nhiệm Lệ, thế nhưng tiếng ồn trong phân xưởng vô cùng lớn, chủ nhiệm Lệ hoàn toàn không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy Lý Thanh Lê khóc đến không còn là mình, vẻ mặt oan ức.
Chủ nhiệm Lệ dẫn tám cô gái trẻ ra khỏi phân xưởng, tiếng ồn máy móc vận hành không còn nhưng tiếng ồn của nhân công lại xuất hiện, Đinh Khiết và Uông Diễm Linh lại như sáu nghìn con vịt cạp cạp lải nhải, cô một câu tôi một câu, thuận tiện phơi bày thương tích của mình, thêm mắm dặm muối vào chuyện Lý Thanh Lê đánh bọn họ nói ra, nhưng đối với toàn bộ hành vi của mình lại chỉ dùng vài ba câu cho qua.
Lý Thanh Lê yên tĩnh đứng ở một bên nhìn hai người này biểu diễn, tám người ở ký túc xá đều ở đây, cũng không biết Đinh Khiết lấy gan chó ở đâu ra dám thêm mắm dặm muối vào trong nói thành như vậy.