Chương 265: Cô có gì muốn giải thích không
Chỉ nhiệm Lệ nghe xong, hất cằm chỉ Lý Thanh Lê: “Lý Thanh Lê, cô có gì muốn giải thích không?”
Lý Thanh Lê giơ ngón trỏ nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má, vẻ mặt lại trong trẻo lạnh lùng nhưng quật cường, giống một cây tùng đứng sừng sững trong gió tuyết: “Chủ nhiệm Lệ, tôi tới xưởng chẳng qua mới được bảy, tám ngày, nhưng bắt đầu từ tối đầu tiên tôi vào xưởng, ngày nào cũng bị Đinh Khiết và Uông Diễm Linh nói bóng nói gió, chỉ gà mắng chó, vốn tôi cũng không thuận lợi ở mặt công việc cho nên không có bao nhiêu tinh lực dư thừa để ý đến hai người họ, nhưng hai người này lại được nước làm tới, càng ngày càng quá đáng, hôm nay bọn họ không những chửi hộp cơm của tôi là bát cho chó ăn, tôi là một đứa ăn xin, mà điều ghê tởm nhất là bọn họ còn chửi mẹ tôi!”
Đôi mắt lạnh lùng của cô rơi lên người hai người Đinh, Uông: “Ngược lại hai người bọn họ đã quen qua loa lấp liếm, tránh nặng tìm nhẹ, nói mình chẳng qua chỉ nói đùa thôi? Nực cười! Vậy tôi nói đánh hai người cũng là nói đùa có được không? Các người chẳng qua là nói cũng không nói lại được tôi, hai người cộng lại cũng không đánh lại tôi, lấy anh trai ra uy hiếp tôi cũng vô dụng, cho nên nghĩ tới tìm chủ nhiệm Lệ kể khổ cáo trạng đúng không? Các người cũng thật giỏi đấy!”
Ánh mắt của cô lại chuyển về phía chủ nhiệm Lệ: “Chủ nhiệm Lệ, chuyện tôi đã làm tôi xin thừa nhận, cô nói với nhà xưởng đuổi tôi đi, dù sao cho dù có cho thêm một lần nữa tôi vẫn sẽ làm như vậy. Tôi rời đi cũng được nhưng việc này nhất định phải làm cho rõ ràng, rốt cuộc là ai gây sự trước, là ai uy hiếp đe dọa ai? Hai người bọn họ không đánh lại tôi không có nghĩa tôi là người bắt nạt bọn họ trước. Tôi rời đi thì hai người bọn họ nhất định cũng phải đi!”
Vẻ mặt của Đinh Khiết và Uông Diễm Linh sợ hãi, ánh mắt nhìn Lý Thanh Lê như thể đang nhìn một kẻ điên.
Quá dã man, dã man đến mức không bỏ qua cho cả chính mình, cô chính là công nhân đầu tiên chủ động xin rời khỏi xưởng dệt đấy!
Chủ nhiệm Lệ cũng không bày tỏ thái độ mà chỉ liếc mắt nhìn Lý Thanh Lê, nói: “Người từng học cấp ba đúng là khác hẳn, miệng lưỡi thật lưu loát.”
Bà ta lại quay đầu, ánh mắt hỏi Diệp Vãn Hà và Trương Uyển Hoa trong tám người: “Hai người các cô nói lại sự việc từ đầu đến đuôi một lần đi.”
Khi hai người Đinh Khiết nói chuyện, Diệp Vãn Hà gấp đến mức vò đầu bứt tai, bây giờ chủ nhiệm Lệ vừa mở miệng, cô ta cũng không cần nghĩ ngợi, một hơi nói lại sự việc đã xảy ra, nhanh đến mức Trương Uyển Hoa muốn gửi cho cô ta một ánh mắt cũng không có cơ hội.
Chủ nhiệm Lệ liếc mắt nhìn Trương Uyển Hoa chằm chằm: “Cô là trưởng ký túc xá, lại là người lớn tuổi nhất trong tám người bọn họ, có phải sự việc như vậy không?”
Trương Uyển Hoa gật đầu: “Là như vậy, nhưng chủ nhiệm, giữa người với người chung quy cũng không thể thiếu xung đột, Tiểu Khiết, Diễm Linh và Lê Tử đều là đồng chí tốt, tôi cảm thấy cho ba người đổi ký túc xá là được, không cần thiết phải ầm ĩ đến mức rời xưởng.”
Đinh Khiết và Uông Diễm Linh vô cùng bất mãn với lời đề nghị này: “Lý Thanh Lê đánh hai chúng tôi thành ra như vậy mà chỉ kêu cô ta chuyển ký túc? Quá hời cho cô ta rồi! Tôi không đồng ý! Tôi muốn cô ta xin lỗi tôi ngay!”
Lý Thanh Lê một bước cũng không nhường: “Rõ ràng là Đinh Khiết và Uông Diễm Linh gây chuyện trước, trêu ghẹo người trước, dựa vào cái gì tôi phải chuyển ký túc, muốn chuyển cũng phải là hai người họ chuyển đi! Còn xin lỗi á, lớn lên chẳng ra làm sao nhưng ngược lại nghĩ cũng đẹp quá nhỉ, hai đánh một đánh không lại tôi, thành bại tướng dưới tay tôi, nếu như tôi là các chị đã trực tiếp tìm cái khe chui vào đó cho rồi, người lớn như vậy mà không hiểu dám chơi dám chịu à! Chậc…”
Đổi lại là cô, hai đánh một còn bị người ta đấm đảm bảo sẽ sợ hãi, sẽ không làm ra loại hành động không có đức như cáo trạng này.
Hai người Đinh Khiết bị chửi mà hai mắt bốc hỏa, Lý Thanh Lê va chạm tầm nhìn với Đinh Khiết giữa không trung, tia lửa bắn ra, mùi thuốc súng trong không khí lại nồng nặc.
Uông Diễm Linh và Đinh Khiết ở chung lâu như vậy, hai người kết bè kết phái đối phó với người khác sớm đã quen việc dễ làm, gần như không chừa lại thời gian đã chửi Lý Thanh Lê: “Chúng tôi chẳng qua chỉ nói đùa vài câu với cô, là bản thân cô dạ dày gà con không biết nói đùa!”