Chương 277: Đau dài không bằng đau ngắn
Bà Điêu kéo cái ghế nhỏ tới, mỉm cười ngồi xuống, nói với vẻ bình tĩnh ôn hòa: “Thời gian các con ở chung quá dài, có tiếp tục như vậy vẫn phải chia tay thôi, đến khi ấy ai cũng buồn, đau dài không bằng đau ngắn, có đúng không?”
Lý Thanh Lê không giặt quần áo nữa mà vẩy sạch nước trong tay, ngồi nghiêm chỉnh, đáp: “Mẹ, nếu mẹ đã nhắc tới chuyện này vậy con cũng không giấu mẹ nữa, thật ra ngay từ đầu con với Phó Bạch đã nghiêm túc rồi, nhưng con sợ mẹ và cha không đồng ý cho nên con mới nói với mẹ bọn con chỉ tùy tiện quen nhau, sẽ không lâu dài…”
Trên mặt bà Điêu không có biểu cảm, giọng nói cũng không cao vút lên: “Sau đó thì sao?”
Lý Thanh Lê nuốt một ngụm nước miếng, đáp: “Sau đó cha mẹ của Phó Bạch đã ra khỏi nông trường, tương lai của anh ấy cũng sẽ không bị ảnh hưởng, còn nữa Phó Bạch vừa được trường cấp hai công xã mời qua đó làm giáo viên, sau này khẩu phần lương thực nuôi gia đình chắc chắn không thành vấn đề.”
Khóe mắt của bà Điêu liếc qua Lý Thanh Lê, hừ lạnh một tiếng: “Khẩu phần lương thực nuôi gia đình có liên quan gì đến con? Cha mẹ người ta không sao chứng tỏ ngày cậu ta về thành phố cũng không xa, con còn vui mừng thay người ta cho uổng công làm gì hả con bé ngốc?”
Lý Thanh Lê rũ mắt nghĩ một lúc, rồi lại nâng mắt lên, ánh mắt đơn thuần vô tư, cũng không có cảm xúc như lo lắng và sợ hãi gì, cô bảo: “Mẹ, con không có cách nào bày tỏ cảm giác trong lòng mình mới mẹ nhưng con tin anh ấy, anh ấy và Vương Húc Đông không phải cùng một loại người, còn có một chuyện mẹ không biết, hôm qua anh ấy đã nhắc tới chuyện đăng ký kết hôn với con, chẳng qua con cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho nên đã từ chối. Con với anh ấy đã bàn bạc xong, sau khi Phó Bạch thăm cha mẹ trở về sẽ tới nhà chúng ta thăm mẹ và cha con, những chuyện này ít nhất cũng có thể chứng minh anh ấy nghiêm túc với con.”
Bà Điêu cũng không phủ nhận: “Vậy đợi cậu ta lấy ra được thành ý rồi lại nói sau, con gái của Điêu Nghi Tú mẹ cũng không thể tùy tiện gả đi được.”
Nói xong, bà Điêu đứng dậy rời đi.
Lý Thanh Lê nhìn bóng lưng của mẹ mình, đột nhiên trong lòng không có tự tin, hoặc là mẹ chửi ầm lên hoặc là nhăn mặt, ít nhất cô còn biết mẹ mình đang nghĩ gì, nhưng mẹ cô phá lệ không mắng người cũng không nhăn mặt khiến cô nhất thời không nhìn thấu suy nghĩ, trái tim cũng lơ lửng giữa không trung.
Bây giờ là mùa xuân, việc trong ruộng nhiều, trong nhà lại thiếu mất hai sức lao động là chị ba Lý và chị tư Lý, thời gian buổi sáng của Lý Thanh Lê đều bận rộn, buổi trưa vất vả lắm mới nấu cơm trưa xong, dứt khoát ngồi bên dưới bàn bếp nghỉ giải lao.
Lý Thành Dương là người đầu tiên trở về, anh ta vào nhà bếp múc nước rửa tay, thấy Lý Thanh Lê cũng ở trong bếp, rửa tay xong qua tìm cô nói chuyện.
“Tiểu Lục, nói cho em một tin tức tốt!” Lý Thành Dương ngồi xổm trên đất, hai tay buông thõng tùy tiện, khóe mắt lông mày đều không che giấu được niềm vui.
Lý Thanh Lê thản nhiên liếc mắt nhìn Lý Thành Dương, thấy hôm nay anh ta mặt người dạ thú, mới bâng quơ nói một câu: “Tin tức tốt gì, anh với chị Đường Nhã đăng ký kết hôn à?”
Lý Thành Dương bị chặn họng: “Sao em biết hay vậy?”
Lý Thanh Lê bĩu môi: “Nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở của anh, chậc chậc, chỉ thiếu điều viết sáu chữ lớn trên mặt: Tôi là chồng của Đường Nhã!”
Lý Thành Dương giơ tay búng lên trán Lý Thanh Lê một cái: “Không phân lớn nhỏ, nói chuyện với anh trai của em kiểu gì đấy?” Hửm?”
Lý Thanh Lê ôm trán trừng mắt nhìn tld với vẻ giận dữ, cùng là gõ trán, nhưng lực gõ của Phó Bạch và anh ruột của mình đúng là khác nhau, Phó Bạch chỉ gõ nhẹ một cái, không đau tí nào, còn anh ruột mình thì gõ thật, thật sự là gõ đau cả sọ não!
Lý Thanh Lê tức đến mức hai mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đúng là tên quỷ đòi nợ!”
Cô nhấc chân đá lên người Lý Thành Dương, nhưng suy cho cùng cũng làm anh em ruột hai mươi năm, Lý Thành Dương đã sớm phòng bị rồi, vừa quay người đã tránh được đòn tấn công của Lý Thanh Lê.