Chương 276: Tiểu thuyết rác rưởi, hại người vô cùng
“Lý Tiểu Lục!” Giọng nói oang oang vang vọng của bà Điêu lập tức phá hỏng bầu không khí cũng tính là khá êm đềm của hai người, Lý Thanh Lê nghe tiếng phân rõ tâm trạng, biết lúc này tâm tình của bà Điêu chắc chắn không tốt cho lắm nên không dám chậm trễ nữa, chui ra khỏi lòng Phó Bạch, phủi mông lập tức chạy mất dạng, ngay cả chào cũng quên luôn.
Phó Bạch chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, còn có hơi lạnh, tâm trạng cực kỳ xấu.
Lý Thanh Lê trở về sân nhỏ nhà mình trong tiếng lải nhải bầu bạn suốt cả đường của bà Điêu, khỏi cần bà Điêu mở miệng, cô đã chui vào nhà bếp giúp chị cả Lý nhóm bếp nấu cơm.
Bây giờ bụng của chị ba Lý và chị tư Lý đã rất to, đặc biệt là chị ba Lý, bụng to đến dọa người, bây giờ cũng không dám tùy tiện xuống giường, trước đó anh ba Lý đưa chị ba Lý tới bệnh viện huyện khám, người ta nói cô ta mang thai song sinh, bà Điêu sau khi nghe xong suýt chút nữa muốn đem con bỏ chợ.
Bà ta vốn cho rằng phòng hai chia ra có thể nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng lần này ngược lại thì hay rồi, phòng ba lại bù cho bà ta một đứa cháu trai, cuối cùng bà ta vẫn phải một lần chăm sóc ba đứa cháu, bây giờ chị ba Lý, chị tư Lý vẫn chưa đẻ mà bà ta đã bắt đầu phát sầu oán giận, trách anh ba Lý và anh tư Lý quá siêng đẻ, đặc biệt là anh ba Lý, đúng là một gia đình quỷ đòi nợ!
Bà Điêu ở trong nhà bắt lấy Lý Thanh Lê phun nước miếng tung bay, Lý Thanh Lê oán trách trong lòng, con cái đều là nợ hết, có thể trách được ai? Nếu muốn trách chỉ có thể trách tác giả rác rưởi của [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi], để khiến nữ chính nguyên tác Tô Nhân sinh bào thai đôi, long phượng thai hợp logic mới sắp xếp cho gene nhà họ Lý như vậy, bằng không tại sao chị tư Lý lại sinh long phụng thai, bây giờ chị ba Lý cũng mang thai song sinh? Nghĩ song sinh là cỏ trên đất, túm một phát được một nắm sao?
Chỉ có thể nói, tiểu thuyết rác rưởi, hại người vô cùng!
Nhưng nửa năm này Lý Thanh Lê cũng đã trưởng thành không ít, biết thương người hơn. Sáng hôm sau cô không ngủ nướng nữa mà dậy giúp bà Điêu làm việc, bà Điêu vốn thương con gái lại có bốn đứa con dâu nên không có khả năng kêu Lý Thanh Lê làm việc, nhưng bây giờ cũng mặc kệ, chị cả Lý và đám người Lý Đại Nha ăn cơm sáng xong còn phải đi làm, việc trong nhà giao lại vào tay bà Điêu và Lý Thanh Lê.
Từ lúc mấy bà chị dâu đồng thời mang thai, Lý Thanh Lê làm việc cũng càng lúc càng thành thạo, bà Điêu thấy cô mới sáng sớm đã ngồi trên ghế nhỏ giặt quần áo, thành thạo đến mức khiến bà ta đau lòng.
Bà Điêu lau khóe mắt: “Thật mệt cho Tiểu Lục của chúng ta, cuối tuần vất vả lắm mới về nhà một chuyến còn phải làm cái này làm cái kia, đợi hai chị dâu của con sinh con xong, cũng phải kêu thằng hai thằng ba từ từ báo đáp em gái ruột của tụi nó mới được.”
Lý Thanh Lê vừa chà quần áo trên ván giặt đồ, vừa nói: “Người một nhà nói những chuyện này làm gì, hôm qua đám người anh ba anh tư vì chuyện của con không phải cũng xin nghỉ tới huyện giúp hay sao? Con cũng không nói cảm ơn với không gì cả, còn nữa, con cũng không phải vì anh trai chị dâu mà chủ yếu là con thương mẹ mình, con không làm, không phải là mẹ làm hay sao?”
Bà Điêu đứng một bên, cảm động đến mức hốc mắt ướt nhòe: “Tiểu Lục của chúng ta thật sự đã trưởng thành và hiểu chuyện rồi, nếu như ai có thể lấy Tiểu Lục nhà chúng ta đúng thật là tổ tiên linh thiêng phù hộ!”
Lý Thanh Lê không hề có gánh nặng đáp lại: “Còn không phải sao ạ, phúc khí tu vài kiếp mới được!”
Vốn cô có thể dựa vào gương mặt để ăn cơm, nhưng cứ cố tình bây giờ cô vừa cần mẫn vừa siêng năng cái miệng lại còn ngọt, từng học cấp ba, bây giờ còn là công nhân xưởng dệt, ngoại trừ khuyết điểm nho nhỏ không biết nấu cơm, tay có hơi phế ra thì quả thật đúng là hoàn mỹ! Nếu như cô là một người đàn ông chắc chắn cũng sẽ theo đuổi không rời một cô gái như mình, theo đuổi được đúng là lời rồi!
Lý Thanh Lê đang rất vui vẻ thì đột nhiên bà Điêu đổi đề tài: ‘Tiểu Lục, khi nào con mới chia tay với Phó Bạch đó?”
“Khụ khụ khụ…” Lý Thanh Lê suýt chút nữa sặc nước bọt: “Cái gì, cái gì ạ?”