Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275. Anh Nên Cười Như Vậy

Chương 275. Anh nên cười như vậy Chương 275. Anh nên cười như vậy

Chương 275: Anh nên cười như vậy

Hai tay Phó Bạch đút vào túi quần, ưỡn thẳng sống lưng, nhìn đồng trống mênh mông trước mặt, chỉ cảm thấy giữa trời đất không gì không đẹp, không gì không tốt, không tự chủ được mà cong khóe môi, giọng nói thoải mái và mãn nguyện chưa từng có: “Cũng được.”

“Chậc…” Lý Thanh Lê bước hai bước tới ngồi xổm trước mặt Phó Bạch, hai tay kéo hai bên gò má anh: “Rõ ràng là vui muốn chết mà còn giả bộ với em! Anh nên cười như vậy, đôi mắt híp lại thành một đường kẻ, ôi, chính là như vậy, cuối cùng cũng hơi giống A Hoàng rồi đấy!”

A Hoàng thân là chó bản địa được nuôi để canh kho lương và tài sản ở đội sản xuất, mặt hình tròn, mắt vô cùng nhỏ.

Phó Bạch ôm vai cô kéo vào lòng mình, khẽ cười: “Nghịch quá.”

Lý Thanh Lê đấm vào ngực anh như những người đàn ông cụng chén rượu, giục: “Vậy chuyện thứ hai là gì?”

“Chuyện thứ hai là trường cấp hai công xã Xuân Thủ mời anh qua dạy học.” Phó Bạch cười.

Trường cấp hai công xã không phải là thứ mà trường học ở đội sản xuất bọn họ có thể so được, trường học ở đội sản xuất là dân xây, trường cấp hai công xã là của nhà nước, cho dù từ quy mô trường học, thiết bị dạy học, trình độ dạy học, số lượng học sinh, tiền lương đãi ngộ, các phương diện đều không cùng một cấp bậc, Phó Bạch từ một giáo viên đội sản xuất nhảy một bước thành giáo viên cấp hai công xã, thật đúng là cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Lý Thanh Lê vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Chuyện từ khi nào? Thầy Phó, sao anh lại lợi hại như vậy chứ?”

Phó Bạch hơi thu lại nụ cười, đáp: “Thật ra trước đây bên trường cấp hai công xã đã từng bàn bạc với anh, nhưng vì vấn đề thành phần gia đình anh không thể thông qua xét duyệt, cho nên anh chưa gửi thư xin. Lần này chuyện của cha mẹ anh đã giải quyết xong, bên đó lập tức tới tìm anh, hôm qua anh đã đồng ý rồi.”

Lý Thanh Lê gật đầu như gà mổ thóc: “Đương nhiên phải đồng ý rồi, cơ hội tốt như vậy cơ mà, một người có tài hoa như thầy Phó đương nhiên cần sân khấu rộng lớn hơn rồi.”

Phó Bạch bật cười: “Anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường, cố gắng tiến lên trong cuộc sống, hy vọng sau này có thể nuôi được vợ và con, trải qua cuộc sống tốt, cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Lý Thanh Lê đổi một tư thế thoải mái trong lòng anh, cọ vào cằm anh, giọng nói như nước, trong dịu dàng mang theo một tia ngọt ngào: “Cho dù anh đưa ra quyết định gì, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được.”

Trong lòng cô biết rõ, những năm này cuộc sống về quê vào đội sản xuất đối với Phó Bạch mà nói cũng không phải không có bất cứ ảnh hưởng gì, ngoại trừ sự kiêu ngạo, tự tin, và góc cạnh thuộc về người trẻ tuổi bị năm dài tháng rộng mài giũa bớt ra, Phó Bạch cũng cần thời gian từ từ tìm về bản thân chân chính.

Phó Bạch rũ hàng mi dài, lặng lẽ nhìn người trong lòng, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.

“Lê Tử, trường cấp hai công xã cách huyện không xa, sau này có thời gian anh sẽ tới xưởng dệt tìm em.”

Lý Thanh Lê cầm ngón tay thô ráp của Phó Bạch chơi, gật mạnh đầu: “Được!”

“Cha mẹ anh đã ra ngoài rồi, anh sẽ bớt thời gian đi một chuyến tới thăm hai ông bà, trở về anh sẽ chính thức tới cửa thăm hỏi.”

“Vâng!” Lý Thanh Lê tiếp tục vùi đầu vào nghịch ngón tay.

“Lê Tử, khi nào chúng ta đăng ký kết hôn?” Phó Bạch nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.

Lý Thanh Lê lập tức ngồi dậy, đôi mắt nai trừng to: “Đăng ký kết hôn?”

Sau đó cô lắc đầu: “Không được không được, nhanh quá, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng kết hôn đâu.”

Phó Bạch vuốt mái tóc đen óng suôn mềm của cô, tức giận nói: “Anh chỉ tùy tiện hỏi một câu, nếu em kết hôn rồi sẽ không có nhiều ong bướm đuổi theo em không buông, khiến người thấy ghét như vậy nữa.”

Lý Thanh Lê hất mái tóc đi, quay đầu nhìn chằm chằm vào Phó Bạch với với vẻ u ám, hung dữ đáp: “Giáo viên nữ trẻ trung xinh đẹp ở trường cấp hai công xã chắc chắn không ít, anh cách bọn họ xa chút cho em, không cần thiết thì không được phép nói chuyện với bọn họ, biết chưa?”

Một bàn tay sáng chói giơ ngay trước mặt Phó Bạch, anh còn dám nói không sao?

Nhưng lúc này suy nghĩ trong lòng hai người ngược lại đều đồng nhất chưa từng có, đối phương lớn lên càng xuất chúng thì phiền não càng nhiều!

Bình Luận (0)
Comment