Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274. Hay Là Anh Dùng Hành Động Thực Tế Để Chứng Minh Nhé

Chương 274. Hay là anh dùng hành động thực tế để chứng minh nhé Chương 274. Hay là anh dùng hành động thực tế để chứng minh nhé

Chương 274: Hay là anh dùng hành động thực tế để chứng minh nhé

Hai người qua lại lâu như vậy rồi, địa điểm hẹn hò từ rừng trúc nhỏ đến rừng cây nhỏ, sau đó cuối cùng tìm được một chỗ yên tĩnh và bí mật, mỗi lần hai người muốn ở riêng đều sẽ gặp nhau ở nơi này.

Hai người lần lượt tới đó, bụi cây xanh tốt um tùm vây quanh rất kín đáo, hoa dại nhỏ dưới đất cũng chui ra khỏi đất, nụ hoa đón gió lung lay.

Phó Bạch mới đến nơi, đã không nhịn được mà truy hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một lá thư cuối cùng của em nói em đã dạy dỗ Đinh Khiết và Uông Diễm Linh một trận, chủ nhiệm của bọn em kêu em viết bản kiểm điểm, sau đó đã xảy ra chuyện gì…”

Lời sau đó còn chưa kịp nói xong, Lý Thanh Lê đã bất chợt quay người lại, một tay túm cổ áo anh kéo về phía mình, hai bàn tay lần lượt móc lên cổ anh, đôi mắt khẽ nhắm lại, đôi môi đỏ hồng hôn lên môi Phó Bạch.

Quấn quýt một phen, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy môi có hơi tê, cơ thể cũng trở nên mềm nhũn không xương, hít thở cũng mang theo nhiệt độ dọa người, lúc này cô khó khăn kéo dài khoảng cách của hai người.

Lý Thanh Lê hơi lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nghiêng đầu hỏi Phó Bạch: “Phó Bạch, nhiều ngày như vậy em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?”

Đôi mắt của Phó Bạch thâm sâu như biển cả, nhếch khóe môi cười có hơi xấu xa: “Hay là anh dùng hành động thực tế để chứng minh nhé?”

Vừa dứt lời, Lý Thanh Lê lại bị Phó Bạch ôm vào trong lòng, lần này hôn còn sâu hơn, dài hơn lần trước.

Môi và lưỡi của Lý Thanh Lê đều tê dại, khóc không ra nước mắt: Đây hoàn toàn không phải nhớ nhung mà mình muốn!

Thời gian dường như mới qua một lúc nhỏ mà cũng như đã trôi qua rất lâu, hai người cuối cùng cũng tách môi ra, Lý Thanh Lê bị Phó Bạch ôm chặt trong lòng mình, cô dựa vào lồng ngực anh, bên tai là tiếng tim đập như trống đánh của anh, và tiếng hít thở không ổn định lại nóng rực của hai người.

Hai người cứ yên lặng ôm một lúc như thế, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại chút ánh chiều tà đậm màu mờ ảo, dịu dàng trải lên cơ thể hai người, một khắc này thời gian như dừng lại, thế giới dường như hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có sự tồn tại của đối phương là khắc sâu một cách rõ ràng như vậy.

Trong cơn gió xuân nhẹ nhàng, ánh trời chiều từ từ tan biến, giọng nói trong trẻo của Phó Bạch đột nhiên vang lên bên tai Lý Thanh Lê: “Hồ ly tinh mà em nói rốt cuộc là sao?”

Lý Thanh Lê không hề do dự đẩy cái ôm của Phó Bạch ra, đôi mắt mờ sương lập tức tỉnh táo, trừng mắt nhìn Phó Bạch: “Sao anh cứ nhớ mãi hồ ly tinh thế? Thiệt tình!”

Phó Bạch không hề nhúc nhích, vẫn nhìn Lý Thanh Lê như cũ, Lý Thanh Lê không có cách nào khác, chỉ có thể nói lại chuyện đã xảy ra sau đó cho anh hay.

“Anh đừng nhìn em như thế nữa, thật sự chỉ có nhiêu đó thôi. Ôi chao, anh yên tâm đi, công việc em có thể không cần nhưng người khác muốn bắt nạt em cũng không có cửa đâu! Lần này Đinh Khiết dám gọi người chặn đường em, công an sẽ tới cửa đích thân bắt cô ta! Về phần cái thứ buồn nôn Kiều Hạo đó, anh ta còn tới làm em mắc ói em sẽ trực tiếp thưởng cho anh ta một cước, anh không biết đâu, gần đây cước pháp đá người của em càng ngày càng thành thạo, đặc biệt là đá…”

Lý Thanh Lê lập tức phanh xe, cười khà khà hai tiếng.

Phó Bạch xoa đầu cô không nói gì, cũng không biết lúc này anh đang nghĩ gì nữa.

Lý Thanh Lê nắm tay anh, lắc vài cái: “Thật sự không phải chuyện to tát gì đâu, em chỉ nghĩ đến cuối tuần này về nhà lại nói mấy chuyện này với anh cho nên mới không viết thư cho anh.”

Phó Bạch nắm lại tay cô, hai người ngồi xuống thảm cỏ như đệm, sóng vai nhau nói chuyện.

“Lê Tử, anh có hai chuyện muốn nói với em.” Phó Bạch chậm rãi mở miệng, giọng nói trong trẻo giống như tiếng suối chảy.

Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt ngậm cười của Phó Bạch, nắm cánh tay anh ra sức lắc, ánh mắt sáng ngời như hoa đào nở, nôn nóng hỏi: “Chuyện gì chuyện gì? Lẽ nào cha mẹ anh cuối cùng cũng ra ngoài rồi?”

Phó Bạch không nhịn được mà gõ nhẹ một cái lên đầu Lý Thanh Lê, nhếch khóe môi: “Em nói hết những lời anh muốn nói rồi còn đâu!”

Lý Thanh Lê vui đến mức nhảy bật dậy: “Thật sao? Thế thì tốt quá rồi! Em đã nói với anh từ lâu rồi mà, mây đen rồi sẽ tan đi, ánh dương sớm muộn gì cũng sẽ tới, tuy rằng con đường trắc trở nhưng tương lai chắc chắn có ánh sáng! Nhìn xem, cuối cùng cũng chờ được mây tan trông thấy trăng sáng! Em thật sự mừng cho anh, thầy Phó, anh có vui không? Mừng không?”

Bình Luận (0)
Comment