Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273. Con Ngủ Hết Một Ngày Thật Uổng Phí

Chương 273. Con ngủ hết một ngày thật uổng phí Chương 273. Con ngủ hết một ngày thật uổng phí

Chương 273: Con ngủ hết một ngày thật uổng phí

Cuối cùng bốn người cao lùn gầy béo lần lượt bị đưa vào phòng thẩm vấn, không cần cảnh sát ép hỏi nhiều, bốn người đã ngoan ngoãn như đứa trẻ gặp phải giáo viên, giải thích rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ sự việc, ngay cả tiền mà Đinh Khiết cho bọn họ cũng giao không thiếu tờ nào.

Thẩm vấn kết thúc, bốn anh em cao lùn béo gầy đồng loạt ở trong phòng giam, bốn người đối diện ánh mắt, không cần nói nữa, trong mắt chỉ viết một câu: Không ai có thể vượt qua chúng ta, bốn anh em chúng ta chính là trò cười hài nhất hôm nay!

Lý Thành Dương giao người vào tay chiến hữu cũ hiển nhiên cũng yên tâm, mắt thấy thời gian không còn sớm mới cùng các anh trai và em gái mình về nhà.

Bọn họ là người bản địa, tuy rằng có thư giới thiệu nhưng muốn ở nhà khách còn tốn công hơn người từ bên ngoài tới, lại thêm để tiết kiệm tiền, giờ này không có xe buýt, nên năm anh em chỉ có thể dùng chân đi về, nhưng thời buổi này đều như thế, đi tới nơi nào phần lớn cũng dựa vào hai chân nên cũng quen rồi.

Đi đường xa như thế, năm anh em anh cả Lý còn đỡ, nhưng đối với Lý Thanh Lê mà nói đúng thật sự là lần đầu tiên trong đời, nửa đường đi còn có thể theo kịp bước chân, tới nửa đoạn đường sau trực tiếp rớt lại, cũng may cô có năm anh trai, mệt thì cõng cô đi một đoạn đường, năm người luân phiên, đến nửa đêm, năm anh em Lý Thành Dương kéo một người cuối cùng cũng kéo được Lý Thanh Lê về đến nhà.

Thời gian đã là đêm hôm khuya khoắt, Lý Thanh Lê cả người không còn sức, nhưng nhìn thấy trăng sáng quen thuộc trên đỉnh đầu, mảnh sân nhỏ quen thuộc sáng ngời, người nhà quen thuộc, và khí tức quen thuộc, chỉ cảm thấy: Cảm giác về nhà thật tốt!

Sáu anh em về nhà, hiển nhiên đám người bà Điêu và chị cả Lý đều dậy khỏi giường, hâm nóng lại cơm canh cho sáu anh em, bà Điêu càng kéo Lý Thanh Lê tới không buông, ra sức nói Tiểu Lục gầy rồi, Tiểu Lục tay thô đi rồi, khiến bà ta đau lòng vô cùng.

Nếu không phải đã quá muộn thì bà Điêu chỉ hận không thể hỏi cho rõ ràng mỗi ngày Lý Thanh Lê ở xưởng dệt đi vệ sinh mấy lần.

Lần đầu tiên Lý Thanh Lê rời nhà lâu như thế cũng có nhiều lời nói không hết, nhưng chiều nay đã làm chậm trễ năm anh trai đi làm, mới dứt khoát kéo bà Điêu cùng nhau về phòng, hai mẹ con nói chuyện cả đêm.

Ngày hôm sau hiển nhiên Lý Thanh Lê dậy muộn, vừa tỉnh lại trời đã gần tối đen, cô đã rất lâu không ngủ một giấc dài như thế, khiến cho trong lúc nhất thời không phân được đã tối hay chưa.

Lý Thanh Lê gõ vào trán mình, lăn một cái rời giường, lẹt quẹt đôi giày vải ra khỏi phòng, trong sân bà Điêu đang đứng ngoài chuồng gà cầm gáo hồ lô cho gà vịt ăn.

“Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy, con ngủ hết một ngày thật uổng phí!”

Bà Điêu liếc mắt nhìn cô, cười ha ha bảo: “Có thể ngủ là phúc, tuổi này của bọn mẹ ngoại trừ cha con ra những người khác muốn ngủ nhiều cũng không ngủ được!”

Cùng lúc bà Điêu nói chuyện, Lý Thanh Lê đã chui vào nhà bếp đánh răng rửa mặt, rất nhanh đã rửa mặt xong, cô lại nhấc chân vội vàng đi ra ngoài.

“Tiểu Lục, cả ngày con không ăn cơm rồi, bụng làm sao mà chịu được? Bây giờ ra ngoài làm gì? “Bà Điêu ở phía sau lải nhải.

Lý Thanh Lê vẫy tay với bà Điêu sau lưng: “Mẹ, con sẽ về nhanh thôi!”

Bà Điêu tức đến giậm chân ở bên ngoài chuồng gà: “Chắc chắn lại tìm tên Phó Bạch đó nữa rồi, đúng là đồ hồ ly tinh nam không biết xấu hổ! Ngày nào cũng quấn lấy Tiểu Lục nhà mình!”

Cách một vách tường, bà Điêu ở bên trong không hề che giấu gọi “hồ ly tinh nam,” ngoài sân, Lý Thanh Lê mới bước chân ra khỏi sân đã nhìn thấy Phó Bạch đứng cách đó vài mét dựa người vào thân cây, hai người đối diện tầm mắt, Phó Bạch nhướn mày với cô.

Lý Thanh Lê chỉ đành đi tới cười lấy lòng: “Ha ha ha, ha ha ha, là anh lớn lên đẹp quá khiến mẹ em không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung anh, chỉ nghĩ ra được từ hồ ly tinh này. Ôi chao, trùng hợp, vài ngày trước cũng có người nói em là hồ ly tinh, hai chúng ta đúng thật là một đôi trời sinh!”

Phó Bạch thu lại nụ cười, màu mắt chợt thay đổi, tràn đầy nguy hiểm: “Ai nói em là hồ ly tinh, là Đinh Khiết hay là Uông Diễm Linh?”

Lý Thanh Lê lại nhảy chân sáo ở đằng trước, quay người vẫy tay với anh: “Anh nhanh chút đi.”

Bình Luận (0)
Comment