Chương 281: Sao thế
Nhưng thật ra trong lòng lại hừ lạnh, rõ ràng còn có Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ ở đây, nhưng anh ta lại coi như hai người này hoàn toàn không tồn tại, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho, chỉ ra sức nhìn chằm chằm vào cô, đây còn không phải một con quỷ háo sắc khoác tấm da người hay sao?
Từ lúc cô vào nhà xưởng, có khả năng các chàng trai trẻ tuổi ở xưởng dệt nhiều nên người bắt chuyện với cô cũng nhiều lên, nhưng dần dần cô cũng nhìn ra được, một nửa người tìm cô bắt chuyện chỉ là vì thấy cô lớn lên đẹp, mang theo một vài suy nghĩ lệch lạc, hoàn toàn chỉ là cái thứ khiến người ghê tởm, ví dụ như Kiều Hạo trước mặt này chẳng hạn.
Mấy cái thứ rác rưởi này nào có tốt bằng nổi một cọng tóc của thầy Phó?
Kiều rác rưởi thấy thái độ của Lý Thanh Lê hình như đã dịu đi vài phần, anh ta là người quen thói được đằng chân lân đằng đầu, ra vẻ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Lê, tuy rằng anh ta đang ăn cơm nhưng Lý Thanh Lê vẫn có thể cảm giác được ánh mắt dính như hồ của đối phương vẫn luôn nhìn mình, nhìn đến mức cô nổi hết da gà da vịt.
Lý Thanh Lê cầm đũa, cười lạnh một tiếng, không hề báo trước đã đứng dậy chuyển bàn ghế dịch lên hai phân, rồi nhanh chóng buông ra, lại ngồi phịch xuống.
“Á!” Kiều Hạo ở bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm.
Lý Thanh Lê ra vẻ vô tội xoay nửa người lại, hỏi với vẻ quan tâm: “Sao thế?”
Còn chưa nói xong, cô lại ngồi bệt mông xuống, Kiều Hạo bị thương lần hai, kêu còn thảm hơn tiếng đầu tiên.
“Au! Chân của tôi!”
Lúc này tầm nhìn của Lý Thanh Lê mới rơi lên cái chân bị chân ghế đè lên của anh ta, hai tay che miệng, nước mắt đảo điên cuồng trong hốc mắt, bộ dáng không biết phải làm sao: “Đồng chí Kiều Hạo, anh, anh không sao chứ? Tôi thật sự không cố ý, tôi nào có biết…”
Trong lòng Kiều Hạo vốn còn đang nghĩ có phải Lý Thanh Lê cố tình làm thế hay không, nhưng chỉ bộ dáng vô tội không biết phải làm sao này của Lý Thanh Lê đã xóa tan nghi ngờ, anh ta rút chân về, cố gắng khiến ngũ quan của mình không vặn vẹo khó coi như vậy nữa.
“Không sao, không trách cô được.” Kiều Hạo đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trắng bệch, nhưng cứ cố tình lại không thể trút giận lên Lý Thanh Lê, chỉ có thể chửi ầm trong lòng.
Lý Thanh Lê ngoài mặt rất lo lắng nhưng trong lòng lại sảng khoái muốn chết, cái thứ đàn ông rác rưởi cặn bã, còn dám sáp tới khiến người ghê tởm, có chỗ dựa thì ghê gớm lắm sao? Còn giả vờ giả vịt trước mặt tôi khiến tôi mắc ói, hôm nay cho anh phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không thể nói ra! Ai kêu anh là cái thứ chó má háo sắc!
Sau chuyện này, hai ngày liền Kiều Hạo không còn xuất hiện trước mặt Lý Thanh Lê nữa. Hôm nay tan làm Lý Thanh Lê nhận được một lá thư của Phó Bạch gửi tới, cô không nhịn được mà mở ra đọc ngay trên đường. Trong thư Phó Bạch nói thứ ba anh lên đường về quê nhà, đến cuối tuần sẽ về đây, hy vọng Lý Thanh Lê đừng không biết suy xét, cuối tuần nhất định phải nhớ ra ngoài gặp mặt anh, cuối cùng đề tên, Phó Bạch mỗi ngày nhớ Lý Thanh Lê ba nghìn lần.
Lý Thanh Lê đọc hết từng câu từng chữ một, không nhịn được mà khóe môi nhếch lên, ôm lá thư bước chân nhẹ nhàng đuổi theo Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ ở đằng trước, trong lòng thầm mỉa mai: Còn mỗi ngày nhớ em ba nghìn lần, vậy chẳng phải ngay cả giờ lên lớp thầy Phó cũng nhớ em hay sao? Đồ giáo viên không hợp cách!
Sau khi hoàn toàn thích ứng với cuộc sống trong xưởng, Lý Thanh Lê thân là một nữ thanh niên chưa kết hôn, cuộc sống trải qua vẫn rất êm đềm. Buổi sáng đi làm, một ngày ba bữa giải quyết ở nhà ăn công nhân viên chức, múc nước có phòng nấu nước, tắm rửa có nhà tắm, muốn đọc sách có phòng đọc sách, bệnh rồi có phòng y tế, thời gian nhàn rỗi có thể ra ngoài đi dạo, nếu như bỏ qua chuyện tháng đầu tiên vẫn chưa kiếm được tiền lương này, Lý Thanh Lê cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự không tồi.
Chớp mắt đã tới thứ sáu, Lý Thanh Lê thấy về nhà một chuyến không tiện nên không về, thứ bảy bị cậu cả Điêu gọi tới nhà ăn cơm, ăn một bữa cơm ngon lành vui vẻ xong lại bị cậu cả Điêu và anh cả Điêu Mỹ Hán quan tâm công việc và cuộc sống ở xưởng dệt, thuận tiện quan tâm luôn chuyện đời sống tình cảm của Lý Thanh Lê.