Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282. Đã Lâu Không Gặp

Chương 282. Đã lâu không gặp Chương 282. Đã lâu không gặp

Chương 282: Đã lâu không gặp

Lý Thanh Lê ứng phó với hai cha con như ứng phó với cha mình, buổi chiều rời khỏi nhà cậu cả Điêu, chậm rãi đi xuống tầng, đi được nửa đường không ngờ lại trùng hợp gặp Đỗ Văn Thanh.

Sau khi trải qua chuyện cực kỳ xấu hổ đó, Lý Thanh Lê và Đỗ Văn Thanh đã rất lâu không gặp lại, giờ gặp lại, Đỗ Văn Thanh lúng túng không biết có nên đi lên chào hỏi hay không, sau đó vẫn là Lý Thanh Lê chủ động đi tới, mang theo nụ cười mỉm: “Đồng chí Đỗ Văn Thanh, đã lâu không gặp.”

Đỗ Văn Thanh mỉm cười đáp lại, chỉ là nụ cười vẫn chưa đủ tự nhiên: “Đồng chí Lý Thanh Lê, thật trùng hợp, nghe nói em vào xưởng dệt đi làm, chúc mừng em.”

Lý Thanh Lê thấy anh ta lúng túng đến mức mắt không biết nên để ở đâu, chỉ giả bộ như không biết, dùng giọng điệu thoải mái của bạn cũ gặp nhau, tùy tiện đáp: “Cảm ơn.

Nghĩ đến gì đó, cô lại nói: “Đúng rồi, đồng chí Đỗ Văn Thanh, không biết bây giờ anh đã có đối tượng chưa, ký túc xá bọn em có vài cô gái, con người cũng vô cùng tốt, vô cùng siêng năng, lương thiện, nếu như anh chưa có đối tượng, em sẽ giới thiệu cho anh?”

Lý Thanh Lê tin tưởng mình cũng tin vào ánh mắt của mẹ mình, Đỗ Văn Thanh quả thật là một người đàn ông rất không tồi, tục ngữ nói nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đám người Diệp Vãn Hà và Cao Đông Mai còn đang độc thân, nếu như có thể tác thành, vậy chẳng phải là một chuyện vui sao?

Đối diện với ánh mắt sáng rực của Lý Thanh Lê, Đỗ Văn Thanh lại lặng lẽ cúi đầu, chỉ để lộ ra hai bên tai nhuộm đỏ.

Lý Thanh Lê: “Hửm?”

Đỗ Văn Thanh lại nâng mắt lên nhìn, đáp với vẻ xấu hổ: “Anh đã có đối tượng rồi, e rằng chỉ có thể cô phụ ý tốt của em.”

Lý Thanh Lê rất nhanh đã phản ứng lại, thoải mái phất tay: “Mua bán không thành nhưng nhân nghĩa còn đây, ặc không đúng… dù sao cũng không sao! Chúc mừng anh, đồng chí Đỗ Văn Thanh, đối tượng của anh nhất định là một cô gái vô cùng dịu dàng, vô cùng thân thiết, chúc mừng anh chị!”

Đỗ Văn Thanh gãi đầu, cười có hơi ngây ngốc, đáp trong sự ngại ngùng: “Thật ra em cũng biết đối tượng của anh, chính là Ngâm Tuyết.”

Lý Thanh Lê mơ hồ: “Ngâm Tuyết? Ai vậy?”

“Chính là phó xưởng trưởng Mai của xưởng bọn anh.”

Lý Thanh Lê kinh ngạc đến mức không nói nên lời, không ngờ cuối cùng Đỗ Văn Thanh lại thành đối tượng với phó xưởng trưởng Mai? Tuy rằng phó xưởng trưởng Mai chắc hẳn lớn hơn Đỗ Văn Thanh vài tuổi nhưng tính cách của cô ta cường thế quyết đoán, mà tính cách của Đỗ Văn Thanh lại hơi yếu đuối một chút, cũng thật bù trừ cho nhau, ở chung chắc hẳn có thể sống một cuộc sống tốt.

Hơn nữa phó xưởng trưởng nữ và tiểu cán sự dưới tay cô ta? Nghe qua cũng có chút cảm giác rất là hay ho đấy chứ?

“Các anh kết hôn cũng đừng quên mời em uống rượu mừng nhé.” Lý Thanh Lê để lại câu này, mỉm cười tạm biệt Đỗ Văn Thanh.

Cô thấy thời gian còn sớm, về ký túc xá cũng không có việc gì nên dứt khoát đi dạo trên đường, không ngờ trên đường lại gặp phải Kiều Hạo, đối phương thấy cô đôi mắt lập tức sáng ngời, vô cùng mừng rỡ, ném lại người bên cạnh mình, ba bước thành hai chạy tới.

“Đồng chí Lý Thanh Lê, sao cô lại đi dạo một mình, thời gian không còn sớm nữa, một cô gái như cô ở bên ngoài không an toàn đâu.”

Lý Thanh Lê giả cười: “Tôi đang định về đây, làm phiền đừng cản đường.”

Cô đảo trắng mắt, quay đầu định đi: Xem phim đương nhiên phải xem với đối tượng của mình, chứ xem với anh làm quái gì?

Kiều Hạo đuổi theo không chịu từ bỏ như cũ, thấy Lý Thanh Lê lạnh lùng rời đi, anh ta vội nói: “Vậy buổi tối tôi mời cô ăn cơm, tới tiệm cơm quốc doanh được không?”

Lý Thanh Lê chẳng thèm để ý đến anh ta mà đi đường của mình, mắt nhìn thẳng.

Cô gái mà Kiều Hạo theo đuổi nhiều đếm không hết, anh ta biết rõ một đạo lý, liệt nữ sợ đàn ông mặt dày, chỉ cần mình chai mặt theo đuổi, lại thêm xuất thân gia thế của mình, không có cô gái nào có thể từ chối mình, cho nên anh ta hoàn toàn không để tâm đến sự từ chối của Lý Thanh Lê, huống chi, Lý Thanh Lê càng từ chối thì dục vọng chinh phục của anh ta càng mạnh.

Suy cho cùng Kiều Hạo vẫn cao hơn Lý Thanh Lê một chút, chưa đến vài bước đã đuổi kịp, anh ta duỗi tay định nắm tay Lý Thanh Lê, nhưng Lý Thanh Lê lại quay người tránh đi, lông mày dựng ngược trừng mắt nhìn anh ta: “Anh làm gì? Giữa ban ngày ban mặt muốn giở trò lưu manh à?”

Kiều Hạo hít một hơi thật sâu: “Lý Thanh Lê! Lẽ nào cô không nhìn ra tôi thích cô sao?”

Bình Luận (0)
Comment