Chương 292: Thất vọng
Bà Điêu đáp lại có vài phần miễn cưỡng: “… Rất giống.”
Lý Thanh Lê sáp lại nhìn, nghi ngờ có phải anh ba mình khổ sở mong mỏi con gái cuối cùng giấc mộng viên mãn cho nên vui quá mất trí rồi không? Hai con khỉ con đỏ hỏn này giống cô chỗ nào?
Nhưng nể mặt anh ba Lý và chị ba đang vui mừng, cô đành khịt mũi chấp nhận lần này.
Bên phòng ba vui vẻ hòa thuận, đang nói đến chuyện đặt tên cho Ngũ Nha và Lục Nha, thì tiếng kêu gào của chị tư Lý bên phòng bốn đột nhiên chói tai hẳn lên, bà Điêu trả đứa cháu gái mới ra khỏi lò còn nóng hôi hổi cho chị ba Lý, nhấc bước chân không quá nhanh nhẹn lật đật về lại phòng tư.
Lý Thanh Lê thấy bộ dáng tất bật của mẹ mình, thật sự sợ bà ta ngã, mới vội vàng chạy tới đỡ bà ta, hai mẹ con cùng chạy tới phòng tư.
Hai mẹ con Lý Thanh Lê vào chưa bao lâu thì chị tư Lý cũng sinh, giống như phòng ba, cũng sinh một cô bé, dựa theo thứ tự chính là Thất Nha.
Khi chị tư Lý còn ở nhà được chiều, chỉ cần là mình sinh vậy con trai con gái đều như nhau cả, cho nên sinh con gái cũng rất vui mừng.
Dù sao cũng là đứa con mình tốn nửa cái mạng mới sinh ra, chạy ra từ trong bụng mình, nào có người làm mẹ nào không thích chứ?
Về phần anh tư Lý, cách đôi long phượng thai đầu tiên đã gần bảy năm, anh ta đã rất lâu rồi chưa có cảm giác mới mẻ của làm cha, hôm nay con gái thứ hai oe oe chào đời, người làm cha lần hai như anh ta trực tiếp rớt nước mắt từ trong đôi mắt cá chết đó, thật sự là mừng đến phát khóc.
Giống như phòng ba, phòng tư cũng là một cảnh tượng vui sướng hân hoan.
Không bao lâu sau mẹ ruột của chị tư Lý cũng thúc ngựa chạy tới, bên phòng tư không cần người giúp nữa, bên phòng ba ba mẹ con cũng đã ngủ, bà Điêu kêu Lý Thanh Lê đi tới nhà bếp nấu nước nóng luộc trứng gà đỏ, dùng để báo hỉ.
Lý Thanh Lê vừa nấu nước vừa dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên phòng hai, chỉ nghe thấy cứ vài phút chị hai Lý lại kêu to vài tiếng đau đớn, nhưng mắt thấy nước đã nấu sôi rồi mà con vẫn chưa sinh ra.
“Mẹ, hay là mẹ đi tới chỗ chị hai xem sao đi?”
Đôi mắt của bà Điêu cũng không nhấc lên, đáp lại một cách vô cùng cao quý và lạnh lùng: “Mẹ nhìn cô ta làm gì? Mẹ đi rồi người ta không sinh được lại muốn ỉa không ra cứt đổ tại bồn cầu, nói mẹ dọa sợ cô ta!”
Ừm, hình như lời này người không rõ tình thế như chị hai Lý sẽ nói ra.
Lý Thanh Lê cũng đoán được mẹ cô sẽ không đi, con người mẹ cô xưa nay thù dai, nói không quản con dâu thứ hai thì không quản, ngay cả con trai ruột nói cũng vô dụng, còn quan tâm người khác nói thế nào nữa?
Thật là một bà cụ có cá tính!
Lý Thanh Lê nhàn rỗi tám chuyện với mẹ mình: “Mẹ, mẹ cảm thấy lần này chị hai sinh con trai hay con gái?”
Bà Điêu nhếch khóe miệng: “Đương nhiên mẹ chỉ mong sao cô ta sinh con trai, bớt cho sau này cô ta lại lắm chuyện, một gia đình đang yên đang yên đang lành đã sắp ầm ĩ đến tan tành rồi, Nhưng mà, vợ thằng ba và thằng tư đã sinh con gái, thai này của cô ta… chắc tám phần cũng là một đứa con gái rồi.”
Lý Thanh Lê chớp đôi mắt tròn: “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, một ngày sinh bốn đứa trẻ đều là con gái cả sao?”
Cháu trai hay là cháu gái đối với cô mà nói cũng không có sự khác biệt gì, nhưng cùng một ngày sinh bốn đứa con gái còn phải xem duyên phận đã.
Bà Điêu đáp với vẻ mặt không thay đổi: “Ai biết được? Nếu như sinh con trai, trong lòng Phùng Yến này chắc chắn vẫn sẽ cảm thấy là cháu trai mình đầu thai vào bụng cô ta, mới tặng một đứa con trai cho cô ta, còn nếu như sinh con gái, nói không chừng cô ta sẽ khóc không ra làm sao? Mẹ coi như đã nhìn thấu cô ta rồi!”
Lý Thanh Lê bị giọng điệu nói chuyện của bà Điêu làm cho tò mò, không phải vì giới tính của đứa trẻ trong bụng chị hai Lý mà là phản ứng sau đó của cô ta.
Lý Thanh Lê đợi rất lâu, anh hai Lý cũng đợi đến mức râu đã giật đứt gần hết, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tang thương, thẳng đến tận hoàng hôn chị hai Lý cuối cùng cũng sinh con.
Bà Điêu một lời thành sấm, thật sự là một đứa con gái.
Đứa trẻ sinh ra, sự thất vọng của chị hai Lý và anh hai Lý hiện rõ mồn một trên mặt, nhưng anh hai Lý vẫn tốt hơn chị hai Lý một chút, sau đó ôm con, trên mặt vẫn có sự vui mừng.