Chương 291: Giống y như em gái lúc nhỏ
Tuy rằng từ sau khi chia nhà, chị hai và cha mẹ, anh trai chị dâu đã xa lạ hơn rất nhiều, bình thường thấy người cũng không tươi cười gì cả, nhưng phụ nữ sinh con cũng không phải trò đùa, cô có chướng mắt chị hai cỡ nào cũng sẽ không sĩ diện vào thời điểm này.
Lý Thanh Lê bước chân vô cùng nhanh nhẹn, cô đi tìm bà Điêu trước, kêu bà Điêu đi gọi bà Dương ở đội sản xuất, bà Dương chính là bà đỡ, sáu anh em anh cả Lý thậm chí là mấy tiểu bối như Lý Đại Bảo này, gần như đều do bà Dương đỡ đẻ hết.
Đi tới huyện một chuyến cũng quá xa cũng quá khổ cực, nếu không có tình huống đặc biệt, chị hai Lý chắc hẳn sẽ sinh ở nhà.
Sau khi thông báo cho bà Điêu xong, Lý Thanh Lê lại chạy thẳng ra đồng, không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được anh hai Lý. Anh hai Lý nghe được tin tức này ném ngay cái xẻng trong tay, dưới chân như sinh gió chỉ trong chớp mắt đã chạy mất hút, Lý Thanh Lê bị anh ta bỏ lại rất xa.
Cô thở hổn hển chạy về cổng lớn nhà mình, một tay chống lên khung cửa cong thắt lưng thở dốc, chưa đợi cô thở cho xong, bà Điêu đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài nói với cô: “Tiểu Lục, con mau đi gọi anh ba của con về, chị ba con đã bắt đầu đau bụng rồi!”
Lý Thanh Lê “ôi giời” một tiếng, chỉ đành vung hai chân đã như đeo chì lên lại quay ngược ra ruộng.
Anh ba Lý vừa nghe vợ mình cũng chuyển dạ, không hổ là anh em ruột với anh hai Lý, cũng ném cái xẻng xuống, vắt chân lên cổ chạy mất, trên đường trở về, ngay cả bóng lưng cả anh ba Lý mà Lý Thanh Lê cũng không nhìn thấy.
Cô thở hổn hển lại chạy vào nhà, cô rất tin tưởng quá tam ba bận, lần này về nhà chắc chắn không sao nữa rồi, thế nhưng số phận luôn dày vò con người theo một cách giống nhau, Lý Thanh Lê chẳng qua chỉ vừa mới giẫm chân vào cửa nhà, một khắc chị hai Cam ở trong sân nhìn thấy cô ấy trong mắt đã bắn ra tia lửa, như thể nhìn thấy cứu tinh.
“Lê Tử, chị nghe thấy động tĩnh mới qua đây, chị tư Lý của em nghe chị hai và chị ba em kêu đến sống đi chết lại, đột nhiên cô ấy cũng cảm thấy đau bụng, còn hơi xuất huyết, một mình mẹ em bận không ngóc đầu lên được, em mau gọi anh tư em về đi!”
Lý Thanh Lê chỉ có thể: “…”
Con mẹ nó, lẽ nào sinh con còn có thể lây? Cùng một ngày nói với mọi người tin tức mang thai cũng thôi đi, vậy mà còn sinh con trong cùng một ngày? Các chị dâu tốt, không phải các chị có chứng ám ảnh cưỡng chế gì đấy chứ?
Lý Thanh Lê cạn lời thì cạn lời thật, nhưng giúp vẫn phải giúp, dù sao cũng đều là anh ruột, chỉ có thể căng da đầu lại chạy đi, chỉ là lần này thật sự chạy quá chậm, từ nhà đến chỗ đám người anh cả Lý làm việc cũng không tính là gần.
Đợi khi Lý Thanh Lê lại một lần nữa về ruộng, cô cúi người thở hổn hển, nói không ra hơi.
Anh tư Lý cầm cái xẻng nhìn Lý Thanh Lê với vẻ ngơ ngác, chỉ đợi cô nói ra hai chữ “chị tư” cái xẻng giống như một con búp bê vải rách bị anh ta ném đi thật xa, xẻng còn chưa chạm đất mà anh tư Lý đã một đường chạy như điên.
Xẻng sắt: Gia tộc xẻng sắt chúng tôi chọc ai trêu ai? Tại sao người bị thương luôn là chúng tôi?
Lý Thanh Lê cũng vô cùng một lời khó nói hết, quả nhiên anh trai lớn rồi là của người ta, bạn nhìn xem, không một ai nhớ kéo em gái mình một phen, ôi!
Anh hai, anh ba, anh tư đều bị gọi về hết, lần này cũng không có người nào để gọi nữa rồi đi? Vì thế “bồ câu” Lý Thanh Lê quyết định nằm thẳng, chậm rãi về nhà với tốc độ rùa bò.
Lần này cô về nhà, trong sân nhà họ Lý thật sự chật kín đầu người, tay chân luống cuống, còn có tiếng kêu chồng chất lên nhau, không biết còn tưởng ba bà chị dâu sinh con cũng không quên so bì.
Mọi việc mở đầu khó, cho nên sinh con cũng là sinh thai đầu khó nhất, sinh nữa sẽ nhanh hơn nhiều, Lý Thanh Lê trở về chưa bao lâu thì chị ba Lý ở phòng ba đã phát ra một tiếng rống dùng hết sức mình để rặn cứt, chốc lát sau, trong phòng lần lượt gần như đồng thời vang lên tiếng khóc của hai đứa trẻ.
Lý Thanh Lê vốn giúp việc ở phòng tư, nghe thấy sinh rồi lật đật chạy tới phòng ba, thò đầu vào trong nhìn, chỉ thấy anh ba cô cười ngây ngốc ôm một đứa trẻ đỏ như khỉ, ôm vài cái lại ôm một con khỉ đỏ khác lên, cười ngây ngô lầm bầm: “Hai áo bông nhỏ của cha, thật ngoan. Mẹ, mẹ nhìn cháu gái mẹ lớn lên xinh phải biết, giống y như em gái lúc nhỏ.”