Chương 294: Đầy tháng
Suốt thời kỳ mang thai, nhà mẹ đẻ của chị hai Lý coi cô ta như không tồn tại, mẹ chồng nhìn thấy cô ta cũng chán ghét, không giúp một chút nào cả. Tuy rằng chồng chăm sóc cô ta nhưng hai bên vợ chồng suy cho cùng vẫn có một tầng ngăn cách. Ngược lại Lý Nhị Nha biết quan tâm người, nhưng tình cảm giữa hai mẹ con cũng không thân thiết, không biết phải an ủi chị hai Lý thế nào, cho nên toàn bộ thai kỳ chị hai Lý đều vô cùng buồn bực.
Cô ta vì đứa con trong bụng mới chống đỡ được lâu như vậy, trong lòng nghĩ chỉ cần mình sinh con trai vậy tình cảm của cô ta và chồng sẽ hồi phục như cũ, cô ta sẽ kêu chồng đòi lại tiền chia nhà từ mẹ chồng, quấy rầy thêm vài lần không phải tiền đã đòi được về rồi hay sao? Đến khi đó mình ở nhà có con trai bên cạnh, tiền tài ở trong tay mình nắm giữ, chồng lại nghe lời, cho dù bà mẹ chồng đó thấy mình chướng mắt thì đã sao, cô ta cứ nhất định phải sống tốt cho bọn họ nhìn! Người của bốn phòng khác và cô út đừng hòng nhìn trò cười của mình!
Chính vì dựa vào cục tức đó nên chị hai Lý mới có thể chịu đựng được lâu như vậy, nhưng cô ta nghĩ xong xuôi hết tất cả mọi chuyện rồi, lại không ngờ đứa trẻ mà mình sinh ra là một đứa con gái, sự đả kích này phải nói là chí mạng đối với cô ta. Bắt đầu từ một khắc nhìn rõ giới tính của Bát Nha đó, cô ta đã cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang cười nhạo mình, bao gồm cả chồng cô ta là Lý Thành Dũng, còn cả bà mẹ chồng đó, cô út, bốn chị em dâu… tất cả bọn họ đều đang chê cười mình, thương hại mình, còn coi thường mình trong lòng!
Ngày đầy tháng đó thời tiết rất nóng, chị ba Lý và chị tư Lý đã hết ở cữ bế con ra ngoài cho người thân bạn bè nhìn một chút, xoa một chút, nói vài câu cát tường chúc phúc. Bát Nha của phòng hai ngược lại cũng được ôm ra, nhưng tận đến khi tiệc tùng kết thúc cũng không thấy bóng dáng của chị hai Lý đâu.
Bốn đứa trẻ được đặt trên cùng một chiếc giường trúc cho mọi người cùng ngắm nhìn và chúc phúc, cái khác không nói nhưng gene nhà họ Lý đúng là mạnh, cho dù là gene vẻ ngoài xuất chúng của Lý Khánh Sơn bị bà Điêu pha loãng, thế hệ sau lại bị pha loãng một chút, nhưng trải qua một tháng trưởng thành, mấy cô bé nhỏ lớn lên đều như bánh trôi, tránh trẻo mềm mại, ngoại trừ Bát Nha…
Trong lúc ở cữ cứ vài ba ngày chị hai Lý lại khóc một lần, người khác khuyên cũng không nghe, không nói hại mắt nhưng sữa lại càng giảm đi với vận tốc ánh sáng, đáng thương cho Bát Nha mỗi ngày chỉ có thể dựa vào sữa của chị ba Lý và chị tư Lý dư ra tiếp tế, có thể lớn lên khỏe mạnh được mới là lạ!
Đầy tháng là ngày vui lớn nên chẳng ai nói lời khó nghe khiến người xúi quẩy, nhưng sau khi về nhà người khác nói thế nào thì đám người anh hai Lý cũng không quản được.
Cho dù kết hôn hay là đầy tháng đều là một chuyện vô cùng mệt, bận rộn hết một ngày, mấy phòng nhà họ Lý đều bận trước bận sau mệt đến phờ phạc, đến buổi tối mọi người nằm trong phòng mình, nước miếng dây ra gối ngủ say.
Nửa đêm, trăng sáng treo trên cao, côn trùng và ếch nhái kêu vang, một tiếng kêu chói tai xuyên thủng sự yên tĩnh của sân nhà họ Lý.
Lý Thanh Lê mơ mơ màng màng bị đánh thức, nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn trong sân và tiếng hô kinh hãi cũng cảm thấy không ổn, trong nháy mắt nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng, mở cửa ra chỉ thấy chùm sáng đèn pin trong sân khua loạn, một đám người mờ ảo chen chúc trong phòng hai, chưa qua một lúc anh hai Lý vội vàng thò đầu ra ngoài, trên vai còn cõng một người.
Không đợi Lý Thanh Lê nhìn rõ người trên lưng là ai thì anh hai Lý đã cõng người chạy vội vàng ra khỏi sân, Lý Nhị Nha ở phía sau anh ta bật đèn pin, vừa khóc lớn vừa chạy, đám người anh cả Lý và anh năm Lý cũng chạy ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm, chỉ có tiếng khóc của Lý Nhị Nha là vô cùng trong trẻo giữa đêm đen tĩnh mịch.
Lý Thanh Lê đi theo phía sau bà Điêu từ sân ra đến ngoài đứng, nhìn màn đêm tối như hũ nút, hỏi: “Mẹ, là… chị hai sao? Chị ấy sao thế?”
Lần này bà Điêu không nói lời châm biếm cũng không chửi người nữa, chỉ thở dài nặng nề, quay người đi vào phòng, vậy mà ngay cả một lời cũng không muốn nói?
Đường Nhã ở một bên khoanh tay, trời mùa hạ vậy mà cô ta lại thấy có hơi run: “Chị hai cắt cổ tay, trên giường toàn là máu…”