Chương 304: Muốn chiếm hữu anh
Không bao lâu sau, cha mẹ của Phó Bạch lại gửi tiền tới, cũng gửi kèm một phong thư, bọn họ nói khoản tiền này cả năm anh chị em bọn họ đều có, nhưng Phó Bạch được chia nhiều hơn một ít, vì khi hai vợ chồng bọn họ ở nông trường, cuộc sống khó khăn, Phó Bạch luôn gửi phần lớn tiền trợ cấp khi còn là thanh niên trí thức của mình cho cha mẹ, phần này là anh nên có.
Sau đó Phó Bạch nói lại chuyện này với Lý Thanh Lê, hai người bàn bạc rất lâu cuối cùng cũng nhận. Vì không nhận thì cha mẹ của Phó Bạch ngược lại sẽ cảm thấy mắc nợ trong lòng, còn nữa, nếu như Phó Bạch có tương lai rồi, sau này sẽ có cơ hội hiếu kính cha mẹ, tiền ngược lại chỉ là thứ yếu, nếu như không có tương lai, hoặc sớm hoặc muộn hai vợ chồng vẫn phải trích tiền, không chạy thoát được.
Có khoản tiền này rồi, hôn sự của Lý Thanh Lê và Phó Bạch đương nhiên có thể tổ chức ổn thỏa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi Lý Thanh Lê đồng ý lời cầu hôn của Phó Bạch, cô hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này, cái gì mà bốn món đồ lớn, cái gì mà ba kiện lớn thêm bộ gia cụ, theo quan điểm của cô còn không đáng giá bằng một ngón tay của Phó Bạch. Đối với Lý Thanh Lê mà nói, Phó Bạch mới là người duy nhất hơn nữa còn là quan trọng nhất trong cuộc hôn nhân này.
Bạn có thể hiểu được suy nghĩ của một người ôm bảo bối trong lòng không? Đương nhiên là muốn chiếm hữu anh! Chiếm lấy anh rồi!
Hơn nữa cô có ấn tượng đại khái về hướng đi hơn hai mươi năm tương lai, cô có lòng tin về Phó Bạch, cũng có lòng tin với mình, hai người bọn họ chắc chắn có thể tạo ra tương lai sáng lạn.
Lại nói, tuy rằng cô không phải nhắm vào bối cảnh gia thế của Phó Bạch, nhưng tin tức trong tiểu thuyết tiết lộ sau này nhọ họ Phó không hề kém, bằng không cũng sẽ không dễ dàng gây sức ép khiến Vương Húc Đông đã dùng hết toàn bộ sinh mệnh lập nghiệp muốn chết.
Nếu nhà họ Phó đã không kém, vậy cô còn lo lắng cái gì?
Nhưng Phó Bạch rõ ràng không phải người nghĩ như thế, anh cầm một nghìn năm trăm đồng tiền này trước rồi mới cầu hôn cô, cô đoán trong lòng Phó Bạch vẫn có hơi sợ mẹ mình, ai kêu mẹ mình hung dữ có tiếng?
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm không yên lại mong đợi của Lý Thanh Lê, suốt một tháng này Phó Bạch vô cùng bận rộn, vừa chạy vào tòa nhà bách hóa huyện mua bốn món đồ lớn, gồm xe đạp, đồng hồ, máy khâu và radio, vừa phải mua gỗ đóng gia cụ, quần áo của chú rể, bát đũa nồi niêu… đủ các thứ trên đời.
Con người Phó Bạch này làm việc có trật tự, anh liệt kê một danh sách đồ cần mua, rồi mua dựa theo trên danh sách, tuyệt đối không bỏ sót.
Bà Điêu vốn trong lòng vẫn có hơi không vui, con gái của mình tốt như vậy, xuất sắc như vậy gả cho một giáo viên công xã, người ta thậm chí còn chẳng có nhà ở, còn chẳng bằng một công nhân trong xưởng dệt.
Sau đó Phó Bạch sửa lại ký túc xá một phen, đồ gia dụng các thứ gì đó đều mua hết về, sau khi bà Điêu dẫn năm đứa con trai và con dâu tới ký túc xá giáo viên nhìn một lượt xong, lúc này mới coi như hài lòng.
Bà Điêu hài lòng, ông Lý và đám người anh cả Lý chỉ có càng hài lòng hơn. Mấy chị em dâu chị cả Lý thậm chí còn hơi ghen tỵ, nghĩ lúc trước khi mình kết hôn nào có bốn món đồ lớn? Có mấy tấm ra giường và đồ gia dụng mới đã là tốt lắm rồi. Mà mấy thứ này cũng thôi đi, đối tượng kết hôn của cô út còn lớn lên đẹp như thế, cao lớn lại tuấn tú, năng lực còn mạnh, sau này chắc chắn không chỉ là một giáo viên trường cấp hai công xã. Một đối tượng ưu tú như thế, ai lại không muốn gả cho?
Hai bên vừa so sánh, cô út nhà mình gả cho người ta cũng thật tốt!
Phó Bạch không cần Lý Thanh Lê lo nghĩ nhiều đã làm xong hết mọi chuyện, hai người tìm một ngày lành đi tới cục dân chính đăng ký kết hôn, sau khi đăng ký xong lại bắt tay vào việc bày cỗ cưới.
Có khả năng gia đình này trải qua quá nhiều chuyện nên cho dù là vợ chồng Phó Nguyên Hoa, hay là anh chị em gái của Phó Bạch, đối nhân xử thế đều rất khiêm tốn, khách sáo, dễ ở chung. Nhưng cũng khiến người có loại cảm giác xa cách, có điều Lý Thanh Lê tạm thời không cần giao tiếp gia đình nhà chồng nên ngược lại cô cũng không có phiền não.