Chương 303: Không thể tìm người trong nhà nhiều anh em
Cho nên ngay khi bọn họ biết được chuyện Phó Bạch và Lý Thanh Lê chuẩn bị kết hôn, cùng lúc chúc mừng còn tỏ ý Lý Thanh Lê thật sự hời rồi. Một người đàn ông đẹp như vậy, còn có một công việc ổn định, không liếc mắt nhìn đồng chí nữ khác, đổi lại là ai mà chẳng vui lòng? Người không vui lòng chính là đồ ngốc!
Lý Thanh Lê và đám người Diệp Vãn Hà, Cao Đông Mai rất nhanh đã túm tụm lại, Trương Uyển Hoa lớn tuổi nhất trong ký túc xá lại không nhịn được, hỏi dò cô: “Lê Tử, quê của đối tượng của em không ở bên này, vậy nếu các em kết hôn tân phòng phải làm thế nào? Còn nữa, kết hôn còn phải mua bốn món đồ lớn, hoặc là ba kiện lớn thêm bộ gia cụ, lại thêm tiền trang phục và phí bày cỗ nữa… Đây cũng không phải số tiền nhỏ, một bạn học của chị lấy vợ, cộng cả tiền mừng nhận được mà bản thân vẫn phải móc ra năm, sáu trăm lận!”
“Hả! Đắt thế á!” Diệp Vãn Hà che miệng.
“Cho dù chúng ta không ăn không uống cũng phải tích hai năm mới có thể kiếm được nhiều như vậy? Còn nữa, chúng ta có thể không ăn không uống được sao?” Cao Đông Mai nói.
“Xem ra không thể tìm người trong nhà nhiều anh em, bằng không không có tiền kết hôn!” Trương Cầm bảo.
Trương Uyển Hoa nở nụ cười, chỉ vào mấy người Diệp Vãn Hà: “Các cô còn trẻ không quan tâm mấy chuyện này, các cô nghĩ đồng chí nam lập gia đình ở huyện chúng ta đều có tiền nhiều như vậy lấy vợ hay sao? Bỏ đi! Chị đám khẳng định, có rất nhiều đồng chí nam đều là gia đình mượn tiền lấy vợ về trước, sau đó hai vợ chồng cùng nhau từ từ trả sau!”
Diệp Vãn Hà ngồi khoanh chân trên giường, ánh mắt sáng rực nhìn Lý Thanh Lê: “Lê Tử, em là người đầu tiên ở ký túc xá chúng ta kết hôn, em mau nói cho bọn chị biết, kết hôn các em định sắp xếp thế nào? Em cũng đừng để bị lừa!”
“Cô nói gì thế? Sao thầy Phó có khả năng là loại người này được?” Cao Đông Mai lập tức ra mặt nói đỡ cho Phó Bạch.
Diệp Vãn Hà “hừ” một tiếng bằng mũi với Cao Đông Mai, khóe mắt liếc thấy Lý Thanh Lê ngồi tự đắc và thản nhiên trên ghế, cầm ca trắng tráng men chậm rãi uống nước như thể đang nếm mỹ vị gì đó vậy, cô ta giục: “Lê Tử, em đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc các em định thế nào?”
Lý Thanh Lê đặt cái ca trắng tráng men xuống, nhún vai: “Em với Phó Bạch, hai người đi làm còn chưa đến một năm, không gom được nhiều tiền, cho dù là bốn món đồ lớn hay là ba kiện lớn thêm bộ gia cụ chắc chắn không mua nổi rồi. Sau nữa là tiền lương của bọn em cũng không đủ, tân phòng chỉ có thể là ký túc xá giáo viên của anh ấy.”
Diệp Vãn Hà thẳng tính, suy nghĩ trong lòng đều hiện hết lên mặt: “Hả? Cái gì cũng không có sao còn kết hôn? Em hai mươi, thầy Phó hai mươi hai, hai người các em còn chưa lớn bằng chị, thời gian qua lại cũng không tính là dài cho lắm, còn kết hôn sớm như thế làm gì? Còn không bằng đợi hai năm nữa gom thêm ít tiền, đến khi ấy kết hôn cũng chưa muộn!”
Lưu Lệ lại nói: “Chỉ cần tình cảm của hai người tốt, cùng nhau cố gắng phấn đấu, sau này cái gì cũng sẽ có cả thôi, tôi thấy tình cảm giữa Lê Tử và thầy Phó rất tốt, đương nhiên có thể kết hôn.”
Tuy rằng cô ta tiếp xúc với Phó Bạch không nhiều nhưng từ trong tiếp xúc không nhiều này, cô ta vẫn cảm giác được đôi tình nhân này gắn bó như keo sơn, tình cảm rất sâu đậm. Điều này khiến cô ta hiểu ra, sự sâu đậm của tình cảm và thời gian ở bên nhau cũng không có liên quan trực tiếp.
Trước khi hai bên lao vào đánh nhau, Lý Thanh Lê hắng giọng bảo: “Em nói chưa xong mà, cha mẹ của Phó Bạch biết Phó Bạch chưa gom đủ tiền cho nên sẽ giúp đỡ một ít, các chị yên tâm được chưa, ngày bày cỗ đó chắc chắn không thiếu phần của các chị đâu!”
Lời này vừa nói ra, suy nghĩ của Diệp Vãn Hà và Cao Đông Mai lại đạt thành thống nhất một cách kỳ lạ.
“Cha mẹ người ta cũng thật tốt!”
Phiên dịch ra là: Cha mẹ người ta giàu có, thật tốt!
Lý Thanh Lê chỉ cười mà không nói.
Sau khi thầy Phó tiết lộ với cha mẹ mình rằng mình muốn kết hôn chưa được bao lâu, cha mẹ anh đã gửi một nghìn năm trăm đồng tiền tới. Khoản tiền này đương nhiên là tiền lương và trợ cấp bồi thường cho hai vợ chồng sau nhiều năm như vậy từ cuộc vận động, nhiều tiền như thế đừng nói là cho cô và Phó Bạch kết hôn một lần, cho dù kết hôn hai lần cũng dư dả, nhưng khi ấy Phó Bạch cũng không nhận mà lại gửi về.