Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302. Hình Như Cũng Có Lý

Chương 302. Hình như cũng có lý Chương 302. Hình như cũng có lý

Chương 302: Hình như cũng có lý

Đám người anh cả Lý vội gật đầu không ngừng.

“Đúng đó, tục ngữ có câu có mẹ kế thì có cha kế, chứng tỏ đàn ông thật sự không đáng tin, đến cùng vẫn phải xem đồng chí nữ.”

Bà Điêu trừng mắt nhìn anh ta: “Tiểu tử thối, từ nhỏ đến lớn chỉ biết chặn miệng mẹ mày, đúng là oan nghiệt mà!”

Ông Lý thấy năm đứa con trai đều đã nói xong, trong lòng không kiềm chế được, hắng giọng một cái, thấy mọi người nhìn về phía mình với vẻ ngạc nhiên, ông ta rất hài lòng.

“Tiểu Lục, cha với mẹ con làm vợ chồng gần bốn mươi năm, cha nói với con, hai vợ chồng muốn trải qua cuộc sống hòa hợp tốt đẹp nhất định phải có một bên bao dung hơn, biết chưa? Rất nhiều chuyện nhắm một mắt mở một mắt đã thành quá khứ, lúc trẻ là vợ chồng về già làm bạn, rất nhiều người không phải đều sống như vậy hay sao? Có đúng không?”

Lý Thanh Lê xoa cằm: “Hình như cũng có lý…”

Bà Điêu cầm tay nắm cằm của Lý Thanh Lê: “Đúng cái gì mà đúng? Cha con là đàn ông, con là con gái, lời này nên để cha con nói với Phó Bạch mới đúng! Kêu Phó Bạch bao dung nhiều hơn, nhắm một mắt mở một mắt đi!”

Lý Thanh Lê chợt hiểu ra: “Chẳng trách vừa rồi con cứ cảm thấy lời này có hơi quái quái. Hóa ra là khuyên nhầm người.”

Ừm, kêu Phó Bạch lượng thứ nhiều hơn, có chuyện thì nhắm một mắt mở một mắt, Lý Thanh Lê cảm thấy lời này không có vấn đề chút nào.

Buổi tối hai vợ chồng bà Điêu về phòng ngủ trước, Lý Thanh Lê cùng năm anh trai và người nhà của năm phòng ngồi bên ngoài hóng gió.

Cô nằm trên giường trúc, nhìn màn đêm tối đen như mực điểm đầy sao sáng lấp lánh, mặt trăng yên tĩnh treo trên bầu trời, miệng còn lười biếng nói: “Năm anh trai của em, tối qua mẹ chúng ta nghe thấy chuyện em muốn kết hôn, buồn bã cả đêm không ngủ được. Mẹ luyến tiếc em, tâm trạng không tốt cho lắm cho nên tối nay mới hơi nóng nảy, mẹ chúng ta các anh cũng biết rồi đấy, miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm đậu hũ, các anh đừng để trong lòng.”

“Lý Tiểu Lục, coi em nói kìa, mẹ cũng không phải mẹ của mình em, bọn anh còn cần em nói sao?”

“Đúng đó! Từ khi nào em học được cách được hời thì khoe mẽ thế hả? Bọn anh cũng không bị em lừa đâu!”

“Có gì từ từ nói, đừng làm màu, gớm lắm!”

Trên trán Lý Thanh Lê nổi gân xanh: “Cút! Các anh thật quá đáng ghét!”

“Em xem, mới hai câu đã lộ bộ mặt thật rồi! Hung dữ gì đâu!”

“Phó Bạch thật đáng thương…”

Lý Thanh Lê: Con mẹ nó, tức thế nhỉ!

Chủ nhật, Lý Thanh Lê nhân lúc buổi sớm còn mát mẻ một chút, dậy từ sớm, sau bữa sáng mang đồ khởi hành, cô cũng không trực tiếp về xưởng dệt mà đi tới trường cấp hai công xã tìm Phó Bạch. Lúc cô nói với Phó Bạch cha mẹ mình đã đồng ý cho hai người kết hôn, thầy Phó ở trong mắt người ngoài lạnh lùng bình tĩnh lại ôm cô vợ tương lai lên xoay vài vòng ngay tại trận.

Hai người giải quyết bữa trưa trong nhà ăn, buổi chiều Lý Thanh Lê ngủ một giấc ở ký túc xá của Phó Bạch, sau khi tỉnh dậy lại cùng anh phê bài tập về nhà, thẳng đến năm giờ chiều nhiệt độ bên ngoài hơi giảm một chút, Phó Bạch mượn của giáo viên khác một chiếc xe đạp đưa Lý Thanh Lê về xưởng dệt, hai người mới tách ra trong sự lưu luyến không rời.

Thật ra Lý Thanh Lê có thể ngồi xe buýt về huyện sớm hơn một chút, nhưng cô và Phó Bạch không ai nhắc tới chuyện này, vì hai người đều rất hưởng thụ thời khắc cùng ngồi chung một chiếc xe đạp, dọc theo đường đi vừa cười vừa nói, cho dù hai người không nói chuyện chỉ dựa vào nhau cũng đã tốt lắm rồi.

Lý Thanh Lê vào xưởng dệt đi làm, còn Phó Bạch làm giáo viên ở trường cấp hai công xã, thời gian hai người ở chung bị giảm xuống rất nhiều, nhưng cũng chính vì như vậy mà khi hai người gặp mặt, tình yêu trong lòng lại càng sâu đậm hơn, cái đó gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.

Lý Thanh Lê về ký túc xá, buổi tối nói chuyện với bạn cùng phòng, cô nói lại chuyện mình sắp kết hôn với đám người Diệp Vãn Hà. Đám người Diệp Vãn Hà đã gặp Phó Bạch, lần đầu tiên khi gặp mặt, bọn họ quả thật rất kinh ngạc về anh, trong cuộc đời cũng chưa từng gặp được người nào lớn lên đẹp như thế. Tuy rằng khi Phó Bạch đối diện với những đồng chí nữ khác có hơi lạnh lùng xa cách, không nói nhiều lời, nhưng khó ngăn nổi người ta có vẻ ngoài cộng thêm, chỉ cần anh không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thì ở trong lòng đám người Diệp Vãn Hà, anh chắc chắn vẫn là một người đàn ông tốt ngàn năm khó gặp đó.

Bình Luận (0)
Comment