Chương 301: Thế còn nghe được
Anh ba Lý ở phía đối diện điên cuồng nháy mắt với anh ta, miệng ra sức nhô về phía Lý Thanh Lê, suy cho cùng cũng là anh em ruột có quan hệ tốt nhất, anh hai Lý trong một giây đã hiểu ra ngay, lập tức nịnh nọt: “Là con nói sai lời, Tiểu Lục của chúng ta là đại mỹ nhân lương thiện còn siêng năng cần cù, thật đúng là hoàn mỹ, con mẹ nó hoàn mỹ mở cửa, hoàn mỹ đến nhà, tiểu tử Phó Bạch đó đúng là nhặt được bảo bối rồi!”
Bà Điêu hừ nhẹ: “Thế còn nghe được.”
Không chỉ đám người anh ba Lý mà bản thân Lý Thanh Lê cũng có hơi buồn cười.
Anh ba Lý làm người khôn khéo, đã quen suy đoán tâm tư của mẹ mình, lại có vết xe đổ đằng trước, hiển nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ của người ta, anh ta ưỡn thẳng ngực, cao giọng nói với Lý Thanh Lê: “Em gái, bây giờ em đã là công nhân xưởng dệt rồi, trải đời nhiều hơn các anh trai, anh tin rằng em chắc chắn có thể sống rất tốt! Anh ba chỉ có một câu, chỉ cần ai bắt nạt em, năm anh trai của em sẽ vác cuốc tới tìm tên đó, không đánh anh ta đến sợ thì anh không họ Lý!”
Những lời này nói vô cùng dõng dạc, đầy đủ tình cảm, bà Điêu rất hài lòng.
“Nhìn thấy chưa, vẫn là thằng ba biết nói chuyện! Thằng cả thằng hai, thằng ba cũng mọc cái miệng, bọn bây cũng mọc cái miệng, nhưng sao chênh lệch lại lớn như vậy?”
Anh hai Lý buột miệng thốt lên: “Cái còn còn không phải nên hỏi mẹ hay sao? Bọn con đều từ bụng mẹ ra cơ mà.”
Cãi lại nhất thời sảng khoái, sảng khoái xong chính là hiện trường hỏa táng, anh hai Lý nói xong cũng biết toi rồi, phản ứng có điều kiện nhắm mắt lại, quả nhiên không đến nửa giây sau, cái tát cả bà Điêu đã lên chiến trường, quật thật mạnh lên lỗ tai anh ta.
Đánh xong, bà Điêu cũng hết giận, anh hai Lý ôm lỗ tai, nhìn mẹ mình với vài phần đáng thương thêm vài phần ai oán: Oan ức!
Từ nhỏ đến lớn, anh tư Lý là là người bướng bỉnh nhất trong năm anh em, cũng là người bị đánh đau nhiều nhất, cho nên hoàn toàn không coi mấy cái bạt tai này ra gì, anh ta thoải mái ngồi trên ghế dài, lộ ra hàm răng trắng to nhoẻn miệng cười.
“Em gái, anh tư cũng không biết nói nhiều, lời muốn nói anh ba vừa nói hết rồi. Vậy anh và chị tư của em chỉ chúc phúc em, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, sau này cuộc sống phát đạt, ba năm hai đứa giống như anh tư em! Hi hi hi…”
Còn chưa “hi” xong, lời phía sau đã bị xén mất trong ánh nhìn như đao của bà Điêu.
“Cái gì mà ôm mỹ nhân về nhà? Đọc thêm vài quyển sách đã thích văn vẻ ta đây rồi đúng không? Mày nói xem, Phó Bạch với em gái mày, rốt cuộc là ai đẹp hơn?”
Dục vọng cầu sinh của anh tư Lý đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt, đáp lại vừa nhanh vừa rõ ràng: “Cái này còn cần phải hỏi nữa sao, đương nhiên là em gái chúng ta, thật sự quá hời cho tiểu tử thối Phó Bạch đó rồi, phi!”
Lý Thanh Lê: “…” Ngược lại cũng không cần thiết.
Bốn anh em nhà họ Lý đã nói xong rồi, người còn lại là anh năm Lý - Lý Thành Dương, thân là người đàn ông chân chính không sợ uy quyền duy nhất trong cả gia đình, đám người anh ba Lý đều dồn ánh mắt tha thiết lên người Lý Thành Dương, trong đôi mắt chứa đầy vẻ mong đợi và cổ vũ.
Em trai, em gan to cứ tiến thẳng lên! Không quay đầu!
Lý Thành Dương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ánh mắt rơi lên người Lý Thanh Lê, nói một cách cương trực công chính: “Anh đã từng nói chuyện với Phó Bạch ở công xã, cậu ấy rất không tồi, đầu óc thông minh làm việc đáng tin, em sống cuộc sống yên bình với cậu ấy, đừng giở trò, biết chưa?”
Không đợi Lý Thành Dương nói xong, bà Điêu đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tay đứng dậy túm Lý Thành Dương tới.
“Mày mới giở trò, cả nhà mày đều giở trò! Lý Thành Dương, mày chỉ có một đứa em gái như vậy, sau này mày thăng tiến có tương lai rồi, dám không che chở cho em mày một chút thì tao có chết cũng không bỏ qua cho mày!”
Lý Thành Dương bị mẹ mình đánh cũng thật là lần đầu tiên từ sau khi xuất ngũ trở về, vốn dĩ còn có hơi phiền não, nhưng nghe bà Điêu nói đến chết, anh ta cũng không phát hỏa nổi.
Về phần chị năm Lý Đường Nhã, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta tham gia loại tụ họp gia đình như vậy, tò mò không chịu được nên hoàn toàn không muốn an ủi Lý Thành Dương.
Lý Thành Dương không có được sự thương cảm của vợ đành thu lại ánh mắt, nghiêm túc đáp: “Mẹ, mẹ mới năm mươi bảy, chết với không chết cái gì? Mẹ không yên tâm về em gái thì mẹ phải sống thêm mấy chục năm nữa, có mẹ tận mắt nhìn mấy đứa con trai, bọn con ai dám không quan tâm em gái? Có phải không các anh?”