Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300. Con Nào Có Oán Trách Tiểu Lục Đâu

Chương 300. Con nào có oán trách Tiểu Lục đâu Chương 300. Con nào có oán trách Tiểu Lục đâu

Chương 300: Con nào có oán trách Tiểu Lục đâu

Bây giờ cô đang đi làm ở xưởng dệt, rất nhiều lúc đều không ở nhà, nhưng bà Điêu thương con gái hiển nhiên không cho phép người khác chiếm phòng của Lý Thanh Lê, đám người Lý Đại Nha không phải không có suy nghĩ này nhưng ai dám nhắc đến? Trừ phi ăn gan hùm mật gấu.

Nếu như dựa theo tính cách của Lý Thanh Lê trước đây, cô có chết cũng sẽ không đưa phòng của mình cho người khác ở, nhưng cô cảm thấy một năm này mình đã trưởng thành rồi, cũng chín chắn rồi, phòng ốc gì đó để lại cho mấy đứa cháu gái ở đi! Ai kêu bọn trẻ chỉ có một người cô là mình chứ, cô không thương không được!

Trên mặt Lý Tam Nha và Lý Nhị Bảo đều cười ha ha, Lý Tam Nha cười vì mình cuối cùng cũng được như ý nguyện, Lý Nhị Bảo cười thì lại vì cô út cuối cùng cũng gả ra ngoài, sau này cũng không còn ai cầm gậy đánh mình nữa, chỉ có Lý Ngũ Bảo để đầu nấm là ra sức mím môi, nghĩ đến gì đó đột nhiên nhắm mắt lại há miệng khóc to.

“Cô út sắp gả cho người ta, sau này không ai mua kẹo cho cháu ăn nữa, hu hu! Cô út! Thương cháu một lần nữa đi!”

Lý Thanh Lê “phụt” một tiếng, cười rồi, quả nhiên vẫn là nhỏ không chơi chiêu, càng khiến người thương hơn.

Buổi trưa đám người anh cả Lý lục tục tan làm trở về, ăn cơm xong chưa đến một lúc lại vội vội vàng vàng ra ngoài đi làm, đợt này việc trong ruộng nhiều, đám anh em anh cả Lý và các chị em dâu chị cả Lý lại gầy đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Mỗi cuối tuần Lý Thanh Lê mới về một chuyến cho nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Mấy tháng cô ở xưởng dệt này thường cảm thấy vất vả, cảm thấy đi làm rất mệt, nhưng so với mức độ vất vả của các anh trai và chị dâu nhà mình, cô lại cho rằng mình có hơi quá khác người, ít nhất cô đi làm ở xưởng dệt không có khả năng trong một hai tháng đã gầy đi năm cân được.

Lý Thanh Lê vô cùng mong đợt cải cách đã nói trong tiểu thuyết đó, cải cách mở ra, tình hình nới lỏng, cơ hội nhiều lên, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt hơn.

Người của năm phòng bận rộn đến tận khi mây tía đầy trời, mặt trời xuống núi, nhà ai về nhà nấy ăn cơm tối, rồi ăn ý tập trung trong nhà chính, trong lòng chủ đề hiển nhiên chính là chuyện Lý Thanh Lê kết hôn.

Vợ chồng anh cả Lý coi Lý Thanh Lê như một nửa con gái, biết chuyện cô sắp đăng ký kết hôn với Phó Bạch, trong lòng có hơi xót xa, túm Lý Thanh Lê lại dặn dò đủ điều, lại còn ân cần dạy bảo.

“Tiểu Lê, gả cho người ta rồi khác với ở nhà, sau này có vài chuyện em phải từ từ học cách làm. Còn nữa, làm vợ chồng rồi cũng khác với khi kết đối tượng, hai người sống chung sẽ xuất hiện những lúc cãi vã, em phải nhớ có lời chúng ta từ từ nói, tuyệt đối đừng hở tí là tranh cãi ác liệt, vừa ra tay vừa trở mặt, sẽ tổn hại tình cảm vợ chồng…”

Bà Điêu kẹp giữa Lý Thanh Lê và anh cả Lý nâng mí mắt: “Cậu ta dám! Nếu như Phó Bạch dám bắt nạt Tiểu Lục của chúng ta thì còn nhịn cái con khỉ? Con gái được tạo với cha mày chiều lớn, gả cho cậu ta là phúc của cậu ta, chứ không phải đưa đi làm cái túi trút giận!”

Anh cả Lý và chị cả Lý có hơi xấu hổ, Lý Thanh Lê lại lén ra hiệu ánh mắt với hai vợ chồng anh cả Lý, ý bảo mình đã hiểu rồi, mẹ chúng ta chẳng qua là luyến tiếc con gái gả đi, bị kích thích nên tâm trạng không tốt cho lắm, kêu anh cả và chị cả lượng thứ cho.

Anh hai Lý liếc mắt nhìn chị hai Lý như cái cột gỗ sau người, quay đầu chà mặt một cái, cười ha ha nói: “Mẹ cũng không nói sai, em gái chúng ta lớn lên đẹp, học lực cấp ba, công việc cũng tốt, gả cho Phó Bạch quả thật là phúc khí tu từ kiếp trước của người ta, nếu như con người cần mẫn hơn một chút vậy chắc chắn chính là cô gái tốt thắp đèn lồng cũng khó tìm được rồi! Ai lại không thích chứ?”

Bà Điêu liếc mắt nhìn qua: “Con mắt nào của mày thấy Tiểu Lục không cần mẫn? Có phải lúc vợ thằng ba vợ thằng tư lớn bụng, Tiểu Lục giúp lo trước lo sau, phòng hai chúng mày chia ra ngoài không được lời cho nên trong lòng không vui, oán trách Tiểu Lục đúng không?”

Đôi mắt của anh hai Lý trừng to như cái chuông đồng: “Mẹ, con còn oan hơn cả Đậu Nga nữa! Con nào có oán trách Tiểu Lục đâu?”

Bình Luận (0)
Comment