Chương 299: Đương nhiên có thể
Hiển nhiên, mẹ Phùng và vợ chồng Phùng Tuấn cũng không vào bệnh viện huyện thăm Phùng Yến, tất cả đều coi cô ta như đã chết.
Chuyện này, chẳng ai trong nhà họ Lý nói với chị hai Lý, vốn đã để tâm vào chuyện vụn vặt, giờ bị đả kích nữa biết phải làm sao?
Lý Thanh Lê nghe xong cũng rất thổn thức, ôm cánh tay mẹ mình càng chặt hơn, cũng may cha mẹ mình và năm anh trai không phải người máu lạnh vô tình như thế, bằng không mình cũng không biết sẽ thảm thế nào nữa, không khác gì củ cải nhỏ trong ruộng.
Nhưng tình hình tốt hơn cô tưởng tượng nhiều, chị hai Lý đã cắt cổ tay một lần, hình như không muốn chết nữa, ngược lại bằng lòng ra ngoài gặp người.
Bà Điêu nói rồi lại nói mắt đã khép lại, chỉ nghe thấy đột nhiên con gái ở bên cạnh có hơi xấu hổ nói một câu: “Mẹ, nếu như mẹ với cha con không có ý kiến, vậy con với Phó Bạch định tháng sau đăng ký kết hôn, mẹ sắp làm mẹ vợ rồi.”
Bà Điêu đã tới bên rìa giấc mộng ngồi bật dậy: “Cái gì? Đăng ký kết hôn? Có phải hơi nhanh quá rồi không? Trước đó con còn nói không muốn kết hôn sớm như vậy, sao vừa quay đầu đã nói khác đi rồi? Có phải Phó Bạch ép con không? Mẹ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu! Hu hu hu…”
Bà Điêu càng nói càng ai oán, càng nói càng khó chịu, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên nước chua, cả người khó chịu.
Lý Thanh Lê gãi đầu: “Mẹ, bên trường cấp hai công xã đó không chỉ có giáo viên nữ mà còn có một đống chị gái, cô, dì gì đó của các học sinh nữa, bọn họ nhìn thấy Phó Bạch bắt đầu bật đèn xanh, con nhìn mà khó chịu vô cùng! Thầy Phó là người của con! Cũng vậy, thầy Phó cũng ghét các chàng trai trẻ ở bên xưởng dệt quá nhiều, ngày nào cũng lải nhải. Hai bọn con hợp kế lại, dứt khoát đăng ký kết hôn cho rồi, hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ của mấy người đó!”
Bà Điêu bĩu môi: “Kết hôn có các ích mẹ gì, chỉ cần công phu thâm hậu, gian phu ngồi ngay trong nhà.”
Ánh mắt đó phải nói là ý vị sâu xa.
Sáng thứ bảy, người của năm phòng nhà họ Lý đều biết tin tức Lý Thanh Lê và Phó Bạch sắp đăng ký kết hôn, nhưng đám người anh cả Lý trời vừa sáng đã phải đi làm, không có thời gian nới nhiều, ngược lại mấy đứa nhỏ còn đang đi học lại không gấp, cầm bát cơm to bằng cái mặt vây quanh bên người Lý Thanh Lê hỏi này hỏi kia.
“Cô út, cô thật sự sẽ đăng ký kết hôn với thầy Phó sao ạ?” Lý Nhị Bao khua đôi đũa cực nhanh, cùng lúc nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến tốc độ ăn cơm của cậu bé, vừa nhìn đã biết là luyện ra rồi.
Lý Thanh Lê hất cằm một cách đầy kiêu ngạo, gật đầu: “Ừm.”
Không bao lâu nữa, Phó Bạch sẽ hoàn toàn thuộc về cô, là người của Lý Thanh Lê cô rồi, nghĩ đến đây cô vẫn có thể ăn thêm hai bát cơm to nữa!
Lý Nhị Bảo lén lút nháy mắt ra hiệu với Lý Tam Bảo, hai anh em ăn ý ngầm không nói gì cả, chỉ là đôi mắt đều chứa vẻ đồng cảm.
Thầy Phó cũng rất không dễ dàng gì, sớm biết vậy trước đây ở trường học đã không chọc tức thầy rồi.
Lý Tam Nha đã ăn cơm xong, cầm bát ngồi trên ghế nhỏ, chớp đôi mắt, mím môi, bộ dáng có hơi không vui cho lắm: “Chị Đại Mai ở đằng trước chưa từng học cấp ba, năm nay hai mươi hai mới kết hôn rồi, cô út mới có hai mươi, hai năm này nữa hãy kết hôn không được sao? Nếu như đột nhiên không thấy cô út nữa, cháu chắc chắn sẽ vô cùng… vô cùng không quen!”
Lý Tam Nha ngồi bên cạnh Lý Thanh Lê, cô giơ tay xoa đầu cô bé, đôi mắt dịu dàng trăm năm mới có một lần, nhìn Lý Tam Nha và mấy người Lý Nhị Bảo đến mức da gà da vịt sắp nổi hết lên.
“Cho dù cô út đã kết hôn nhưng cô vẫn ở huyện chứ không phải gả đến chân trời góc bể, muốn về còn không phải cứ về thôi sao? Nhưng Nhị Bảo và Tam Nha luyến tiếc cô út như vậy, cô út thật sự quá cảm động!” Lý Thanh Lê ôm cháu trai cháu gái, không biết thân thiết bao nhiêu.
Lý Nhị Bảo và Lý Tam Nha đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ và mất tự nhiên như nhau.
Tròng mắt của Lý Tam Nha đảo loạn, khóc hu hu nói: “Cô út, sau khi cô kết hôn, nếu như cháu nhớ cô có thể tới phòng cô ngủ được không? Thầy Phó dạy là nhìn vật nhớ người.”
Ánh mắt của Lý Thanh Lê chợt sắc bén, đứa nhỏ Tam Nha này xưa nay ranh ma, quả nhiên là lấy lòng hòng đạt được mục đích, nhưng rốt cuộc Lý Thanh Lê cũng không vạch trần chút tâm tư nhỏ này của đứa trẻ.
“Đương nhiên có thể, dù sao căn phòng cũng để trống ra đó.” Lý Thanh Lê mỉm cười đáp.