Chương 298: Chỉ cần em đồng ý đăng ký kết hôn với anh
Phó Bạch xưa nay thích sạch sẽ thích ngăn nắp, một điểm này đối với nữ giới không thể nghi ngờ gì chính là một ưu điểm rất không tồi.
Lý Thanh Lê vốn muốn tìm đối tượng của mình là thầy Phó kể khổ, nhưng đến cửa ký túc xá thấy Phó Bạch yên tĩnh đọc sách, tĩnh lặng như một bức tranh lại không nỡ quấy rầy, dứt khoát dựa vào cửa với vẻ lười biếng, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh như vậy.
Lông mi vừa dài vừa rậm, sống mũi cao thẳng, môi như hoa đào, góc cạnh rõ ràng, quả nhiên càng nhìn càng ưa nhìn, hấp dẫn…
“Tiểu Lê, tìm thầy Phó mà em đứng ngoài cửa làm gì? Thầy Phó không cho em vào sao?” Thầy Hồng trước đó đã chào hỏi Lý Thanh Lê cầm phích nước nóng đi tới trước cửa, giọng nói trêu chọc vang vọng rõ ràng.
Lúc này Phó Bạch mới rút khỏi trang sách, nâng đôi mắt phượng xinh đẹp và sáng ngời lên đối diện với đôi mắt to của Lý Thanh Lê, anh không nhúc nhích, khóe môi nhếch lên nụ cười có hơi tùy ý, vẫy tay với Lý Thanh Lê: “Qua đây.”
Lý Thanh Lê đi qua với vẻ không tình nguyện cho lắm, hơi bĩu môi: “Sao em cứ cảm thấy anh đang gọi học sinh của mình thế nhỉ? Em cũng không phải học sinh của anh.”
Phó Bạch trêu cô: “Anh cũng không có bản lĩnh dạy một học sinh nghịch ngợm như em.”
Nói xong anh đứng dậy lấy cái ca trắng men trắng chuyên dụng của Lý Thanh Lê, thêm một thìa đường đỏ rồi rót nước sôi vào, cầm thìa ngoáy xong, sau đó đưa tới trước mặt cô.
Lý Thanh Lê xoa cái cái eo phình của ca trà tráng men, không nhịn được mà cong khóe môi, hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mày vừa rồi còn nhíu nhẹ đã lập tức giãn ra.
“Thầy Phó, em hỏi anh một câu, anh nhất định phải trả lời thành thật.” Bộ dáng của Lý Thanh Lê nghiêm chỉnh, chỉ là một đôi mắt to quá linh động lanh lợi làm bớt đi hai phần nghiêm túc.
Phó Bạch cố nhịn cười: “Em nói đi.”
“Sau khi chúng ta kết hôn, cùng lắm em chỉ muốn sinh hai đứa con, cho dù là nam hay là nữ, anh có ý kiến gì không?” Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm vào mắt của Phó Bạch không rời.
Lúc đầu cô thích chính là thích, vì cô cảm thấy cách kết hôn còn quá xa vời, cho nên chưa bao giờ từng cân nhắc đến chuyện sinh con, càng đừng nói là hỏi Phó Bạch muốn sinh mấy đứa, có phải là loại cứ nhất định phải có con trai đó hay không.
Phó Bạch lại ngây người ra tại chỗ, sau đó trên mặt lộ ra ba phần mừng rỡ: “Lê Tử, em đang… cầu hôn anh sao?”
Lý Thanh Lê: “… Cầu cái đầu anh! Thầy phó, anh đừng lầm trọng điểm, em đang hỏi anh muốn sinh mấy đứa.”
Phó Bạch nghiêng nửa người tới, một đôi bàn tay to nắm lấy tay của Lý Thanh Lê, đôi mắt phượng xinh đẹp cong lại.
“Em bằng lòng gả cho anh, anh vui còn chẳng kịp, hiển nhiên sinh con tùy theo ý em, em muốn sinh hai thì sinh hai, bụng là của em, tự em quyết định.”
Cả người Lý Thanh Lê có vài phần thắt chặt, trừng mắt nhìn anh mà không có biểu cảm gì cả: “Thật sao? Nếu hai đứa đều là con gái thì sao?”
“Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái có gì khác biệt?”
Lý Thanh Lê không tự chủ được mà thả lỏng người, dựa lưng ra sau ghế, đáy mắt nhuộm một phần ý cười: “Thầy Phó, anh thật đúng là quái nhân, người đàn ông khác sẽ dày vò vợ cả đời cũng chỉ vì muốn có một đứa con trai.”
Phó Bạch mỉm cười: “Người khác là người khác, anh là anh.”
Đột nhiên Lý Thanh Lê cảm thấy hít thở cũng nhẹ nhàng hơn, cái lúm đồng tiền nhỏ tràn ra, nói một cách hùng hồn: “Thầy phó, em đói bụng rồi, mời em ăn cơm đi.”
Phó Bạch cong khóe môi: “Được, chỉ cần em đồng ý đăng ký kết hôn với anh.”
“Thầy Phó, lương tâm của anh đâu, đạo đức của anh đây, vậy mà lại lấy cơm trưa ra uy hiếp em? Không có tiền đồ!”
“Chậc…”
Hai ngày cuối tuần Lý Thanh Lê không nhịn được vẫn về nhà một chuyến, buổi tối về nhà thấy chị hai Lý ôm Bát Nha ngồi trong sân, bốn chị em dâu khác vừa nói vừa cười, còn cô ta gần như không nói câu nào cả, rất im lặng, nhưng đã tốt hơn là không ra khỏi phòng trước đó rất nhiều.
Buổi tối bà Điêu và Lý Thanh Lê, hai mẹ con trò chuyện cả đêm mới biết chuyện tiếp diễn vào cuối tuần trước sau khi mình rời đi. Anh ba Lý tới nhà họ Phùng bị người nhà họ Phùng chửi rủa nhạo báng một phen, ngay cả chị hai Lý cũng bị chửi nốt, anh ba Lý không nhịn được cơn tức, nhổ toẹt một bãi nước bọt cầm đồ lên đường trở về.