Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297. Ti Vi Cũng Sẽ Có Thôi

Chương 297. Ti vi cũng sẽ có thôi Chương 297. Ti vi cũng sẽ có thôi

Chương 297: Ti vi cũng sẽ có thôi

Đôi mày rậm của anh hai Lý xô mạnh vào với nhau: “Anh đã bắt đầu khuyên từ ngày Bát Nha ra đời rồi, vẫn luôn khuyên cho đến tận hôm qua ngày con đầy tháng, sao anh lại không khuyên? Nhưng anh nói gì cũng như cứt cả thôi, chị hai em không nghe lọt tai tí nào cả!”

Xem chừng một tháng này của anh hai Lý không chỉ có chị hai là tâm trạng buồn bực, mà anh hai cũng đầy một bụng oán khí, lại thêm Nhị Nha bị kẹt giữa cha mẹ mà nơm nớp lo sợ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nghẹt thở rồi.

Lý Thanh Lê nghĩ ngợi rồi nhẹ giọng bảo: “Anh hai, anh có từng nghĩ hai vợ chồng các anh đừng nhắc đến chuyện sinh con nữa, thì có lẽ tâm trạng của chị hai sẽ chuyển biến tốt lên không? Thật ra, gia đình không có con trai, chỉ có con gái cũng không phải không có, chẳng phải công xã chúng ta cũng có vài gia đình sinh toàn con gái cả sao? Người ta cũng vẫn sống được đấy thôi! Tại sao đến nhà chúng ta cứ phải tìm đến cái chết chứ? Còn nữa, so với Đại Nha và Tam Nha, đứa trẻ Nhị Nha này vừa chăm học vừa siêng làm lại còn hiếu thuận, so ra ăn đứt đại đa số các cô gái trưởng thành ở đại đội chúng ta. Theo em thấy, anh với chị hai là phúc tu từ kiếp trước mới mời được đứa con gái tốt như Nhị Nha! Bây giờ chờ mười mấy năm mới chờ được Bát Nha, các anh phải trân trọng mới phải! So với mấy gia đình không sinh được con đó, các anh hạnh phúc và may mắn biết bao!”

“Anh hai, anh khuyên chị hai nhưng trong lòng anh vẫn muốn có con trai, vậy làm sao chị hai nghe lọt tai cho được? Tâm trạng của chị ấy làm sao mà tốt lên? Đổi thành em, em cũng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt! Không bằng anh nói với chị hai chúng ta sinh hai đứa con gái cũng rất tốt, đừng tạo áp lực cho chị hai nữa, thuận theo tự nhiên, tâm thái của anh tốt, chị hai không bị anh ảnh hưởng hiển nhiên cũng tốt lên.”

Lý Thanh Lê vắt hết óc mới tổ chức được những lời như vậy, ngược lại không phải vì thương chị hai mình mà chủ yếu là vì cùng là phụ nữ, cô nhìn thấy chị hai vì không sinh được con trai mà cắt cổ tay, trong lòng cũng dâng lên một chút xót xa, lẽ nào mục đích con gái sinh ra chính là để sinh con trai cho người khác sao?

Lý Thanh Lê cũng mặc kệ anh hai Lý có nghe lọt tai hay không, dù sao bọn họ đã từng này tuổi rồi, kêu bọn họ hoàn toàn thay đổi tư tưởng trọng nam khinh nữ thật sự rất khó, cô chỉ có thể đảm bảo mình không thẹn với lòng.

Lý Thanh Lê ra khỏi bệnh viện, thời gian còn sớm nên cô dứt khoát về ký túc xá cất túi trước, sau đó bắt xe buýt về công xã Xuân Thủy, tới ký túc xá trường cấp hai công xã tìm Phó Bạch.

Bàn đối tượng lâu rồi cô mới phát hiện ra yêu xa thật sự phí tiền, bất cứ ai trong hai người bọn họ có thể có một chiếc xe đạp thì tốt rồi, xe hiệu Phụng Hoàng rất không tồi. Xưởng dệt bọn họ có phát phiếu công nghiệp cho công nhân, công nhân bình thường một năm hai phiếu, cô tích hai năm lại tìm người mượn một phiếu là đủ, chỉ là giá xe đạp có hơi chát, một chiếc đến một trăm sáu mươi tám đồng năm hào.

Vài tháng đầu tiên cô vào xưởng dệt tiền công mới chỉ hai mươi, sau đó tăng lên cũng mới là ba mươi đồng. Tiền lương của Phó Bạch cũng tương tự cô, theo lý mà nói hai người là công nhân viên chức, một năm có thể gom được không ít tiền, nếu thật sự mua xe đạp vẫn có thể mua được. Nhưng hai người bọn họ vẫn chưa kết hôn, chỗ cần tiền sau này vẫn nhiều nên không dám mua.

Trước đó Lý Thanh Lê có tiền thì tiêu nhưng bây giờ cô đã bắt đầu gom tiền, việc này khiến cô nhận thức sâu sắc được mình đã trưởng thành rồi!

Dù sao cô cũng không gấp như vậy, xe đạp rồi sẽ có, phòng rồi cũng có, ti vi cũng sẽ có thôi!

Lý Thanh Lê quen việc dễ làm đến ký túc xá giáo viên của trường cấp hai công xã, cô đã qua đây rất nhiều lần, người lớn lên cũng đẹp nên người khác muốn không nhớ ra cô cũng khó, thấy cô cũng chủ động chào hỏi.

Người đẹp thích cười, còn có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, ai lại không thích chứ?

Lý Thanh Lê đi đến ký túc xá, cửa đã rộng mở, Phó Bạch ngồi trước bàn ba ngăn kéo đọc sách. Trên mặt bàn có rất nhiều giáo án, vở bài tập, sách, bút, ca trà… nhưng nhiều mà không loạn, được thầy Phó sắp xếp rất ngăn nắp.

Bình Luận (0)
Comment